Tiêu gia.
Trong đông viện, Vân Lạc Phong trên cao nhìn xuống Lâm Duyệt trên mặt đất bị nàng đánh không ra hình người, trên mặt mày xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo.
“Năm đó, tất cả những việc ngươi làm với Vân Tiêu, ta sẽ từng chút từng chút trả lại ngươi.”
Thân mình Lâm Duyệt run nhè nhẹ, bà cắn chặt môi, con ngươi âm ngoan giống như chủy thủ sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
“Vân Tiêu, chúng ta đi thôi.”
Vân Lạc Phong không hề liếc nhìn bà ta thêm nữa, chậm rãi thu hồi ánh mắt, đi đến bên cạnh Vân Tiêu, dung nhan tuyệt mỹ của nàng tươi cười động lòng người, mắt đen to tròn giống như sao trời ban đêm, làm người ta không tự chủ bị ánh mắt nàng hút vào.
Nam nhân trầm mặc gật gật đầu, trên khuôn mặt vô biểu tình một mảnh lãnh khốc.
Lúc Vân Lạc Phong đi đến cửa phòng, nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, dừng bước chân: “Vân Tiêu, ta rốt cuộc nhớ tới lúc nãy ta quên mất cái gì……”
“Cái gì?” Ánh mắt Vân Tiêu dừng ở trên người thiếu nữ, hỏi.
“Tiểu Bạch!” Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, “Tiểu Bạch bị ta bỏ rơi……”
Vừa rồi nàng cảm giác thiếu thiếu, giống như có thứ gì bị nàng quên đi, cho tới bây giờ nàng mới nhớ tới tiểu nha đầu Lâm Nhược Bạch kia. Có thể tưởng tượng được nàng bị bỏ quên vào giờ phút này là cỡ nào u oán……
Bên trong đại sảnh, sau khi nghe gia đinh hồi báo, Tiêu Lâm vội vàng đi ra ngoài đón.
Hắn liếc mắt một cái liền thấy được một già một trẻ đứng ở trong sân.
Lão giả uy phong ào ào, râu bạc phơ tung bay trong gió, một thân trường bào màu xanh đen giống như một thanh bảo đao chưa già. Bên cạnh hắn còn có một thiếu nữ váy trắng đáng yêu, thiếu nữ này từ lúc bắt đầu liền mở to đôi mắt nhìn khắp nơi tựa như đang tìm cái gì.
“Ha ha, Ngụy lão gia tử, sao ngài lại tới đây?”
Tiêu Lâm cười ha ha hai tiếng, đi lên nghênh đón, ánh mắt hắn tò mò nhìn thiếu nữ váy trắng đứng ở bên cạnh lão giả, rốt cuộc hắn ở Ngụy gia chưa từng nhìn thấy tiểu nha đầu này.
“Tiêu gia chủ!” Ngụy lão gia tử khẽ cười cười, “Nha đầu này là một người thân thích của ta, hiện tại nàng tới nơi này tìm sư phụ của nàng.”
Thân phận của Lâm Nhược Bạch rất là đặc biệt, bằng vào năng lực của Tiêu Lâm còn không có tư cách biết thân phận thật sự của nàng, vì vậy ông mới có thể dùng thân thích để gọi nàng.
“Hả?” Trong mắt Tiêu Lâm xẹt qua một tia kinh ngạc, “Không biết sư phụ của vị tiểu cô nương này là……”
Ngụy lão gia tử không đợi Lâm Nhược Bạch trả lời, liền mỉm cười nói: “Chuyện này hẳn nên hỏi Ngọc Thanh của các ngươi, sư phụ nàng đi theo Tiêu Ngọc Thanh của Tiêu gia các ngươi, cho nên đoán chừng cũng chỉ có Tiêu Ngọc Thanh mới biết được sư phụ nàng ở đâu?”
“Ngọc Thanh? Chẳng lẽ sư phụ nàng là Lăng Dao?”
Ánh mắt Tiêu Lâm có chút kinh ngạc, nếu nói đi theo ở bên cạnh Ngọc Thanh cũng chỉ có mình Lăng Dao.
Không nghĩ tới Lăng gia lại có quan hệ với Ngụy gia!
Kể từ đó, ba thế lực lớn của Tứ Phương thành xem như hoàn toàn dung hợp với nhau!
“Lăng Dao?” Lâm Nhược Bạch bĩu môi, khinh thường nhìn lại nói, “Tiện nữ nhân kia sao có thể là sư phụ ta? Ánh mắt của phụ thân ta còn chưa có kém như vậy, lại vì ta tìm một tiện nhân làm sư phụ!”
Tuy nói Lâm Nhược Bạch ngăn cách với thế nhân đã lâu, nhưng nàng từ nhỏ đến lớn ở trong hoàn cảnh kia, sao có thể không rõ lục đục với nhau?
Cho nên nàng cố ý nói tin tức này ra, mục đích chính là để Ngụy lão gia tử biết, sư phụ của nàng là phụ thân chọn cho nàng, thân phận cao quý như vậy!