Trên đường phố phồn hoa náo nhiệt, người đến người đi, ngựa xe như nước.
Vô số thiên tài tiến đến tham gia cuộc thi đấu giữa các quốc gia trong sự hoan nghênh của bá tánh Thiên Hồi đế quốc, chậm rãi đi vào bên trong trạm dịch.
Cùng lúc đó, trên đường phố cũng náo nhiệt bận rộn không thôi.
“Các ngươi đoán đi, lần này quốc gia nào có thể đạt vị trí đấu tiên trong giải đấu?”
“Còn phải nói, nhất định là Lam Nguyệt đế quốc, Lam Nguyệt đế quốc này đã liên tục đứng nhất ba lần, nên đừng hỏi mấy câu vô nghĩa như vậy thêm nữa, trên cơ bản thì vị trí của năm quốc gia đều cố định như trước thôi.”
“Nhưng chưa chắc, ta nghe nói, khoảng thời gian trước Phong Dĩ quốc đột nhiên thu được một vị thiên tài, người đó thiên tài tuyệt diễm, diện mạo lại thanh lãnh* khác thường, ngay cả công chúa của Vô Hồi đế quốc cũng coi trọng hắn, cố ý muốn mua chuộc.”
*thanh lãnh: trong trẻo lạnh lùng
“ta cũng nghe nói đến vị thiên tài kia, hình như gọi là Tiêu gì đó.”
“Đúng rồi, tên là Tiêu Ngọc Thanh!”
“Chậc chậc, nói không chừng lần này Phong Dĩ quốc sẽ giống như một con hắc mã, tiến vào danh sách năm nước……”
Mọi người nghị luận sôi nổi, chờ mong đầy mặt, lại vào lúc này, một giọng nói khó chịu chen ngang vào.
“Các ngươi xem, đó có phải người Thiên Vân Quốc hay không?”
Thiên Vân Quốc?
Là quốc gia yếu nhất, điều này ai ai cũng biết.
Lúc này, sau khi người kia vừa dứt lời thì tất cả mọi người quay đầu nhìn lại……
Trong đường phố náo nhiệt, thiếu nữ bạch y chậm rãi đi tới, thiếu nữ này khuynh quốc khuynh thành, như tuyết trắng bay trong gió, phong hoa tuyệt đại.
Nhưng mà, đám người đứng ở phía sau thiếu nữ lại mặc phục sức* giống nhau, nghiễm nhiên xem vị nữ tử bạch y kia là chủ.
*quần áo và trang sức, phụ tùng.
“Nữ nhân này có địa vị gì? Công chúa Thiên Vân Quốc? Vì sao trước giờ ta không nghe nói có nhân vật như vậy?”
“Chẳng lẽ đám người phía sau là thị nữ cùng thị vệ của nàng ta? Thiên tài khác của Thiên Vân Quốc đâu? Vì sao chỉ có một người tới…… À không, ba người?”
Ngay từ đầu, mọi người xem nhẹ Lâm Nhược Bạch cùng Diệp Hi Mạch đứng ở bên cạnh Vân Lạc Phong, mãi đến phía sau mới phát hiện sự tồn tại của hai người này.
Trừ Lâm Nhược Bạch cùng Diệp Hi Mạch, thân phận của những người khác rõ ràng là thị vệ.
Chẳng lẽ Thiên Vân Quốc sớm biết mình sẽ thất bại, không muốn phái quá nhiều người trẻ tuổi tới để chịu nhục, vì vậy chỉ tìm ba người tới tham dự?
Cửa trạm dịch, hai gã thị vệ giữ cửa lạnh lùng nhìn về phía Vân Lạc Phong, mặt không cảm xúc nói: “Các ngươi tới chậm, đã không còn dư phòng nào, nhưng mà ta có thể dọn nhà kho chứa đồ để các ngươi chen chúc ở với nhau cũng được.”
Hai sứ giả tiến đến Thiên Vân Quốc tiếp Vân Lạc Phong nghe nói lời này thì trên mặt đều hiện lên vẻ tươi cười.
Đây là mệnh lệnh mà bọn họ dùng bồ câu truyền tới trước đó, trong đấy bảo hai người này cố ý làm khó Vân Lạc Phong.
Không phải ngươi rất ngông cuồng sao? Ta liền không cho ngươi phòng nào, tự mình đi đến nhà kho chứa đồ đi.
“Đại ca, tiểu Bạch, chúng ta đi.”
Vân Lạc Phong cũng không nhìn hai gã sứ giả một cái nào, xoay người muốn rời đi.
“Ngươi làm gì?” Sắc mặt Thiên Khôi thay đổi, lạnh giọng quát.
Vân Lạc Phong dừng lại: “Thiên Hồi đế quốc này cũng chỉ là như thế, tổng cộng có nhiều quốc gia tham gia thi đấu như vậy, lại cố tình không chuẩn bị phòng, nếu quốc gia các ngươi không cho chúng ta chỗ dừng chân đúng không? Vậy chúng ta còn ở lại đây làm gì?”
Thiên Khôi ngây dại, hắn không nghĩ tới Vân Lạc Phong sẽ không hành động không theo lẽ thường như vậy.
Theo lý thuyết, người tổ chức không chuẩn bị phòng thì hẳn là nàng ta sẽ bị ép đến mức phải nhân nhượng chứ? Các quốc gia tiến đến tham gia thi đấu, có ai kiêu ngạo cuồng vọng giống như nàng ta không?