Không có cửa đâu!
Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không nhận sai!
Diệp Thiên cười càng thêm chua xót, ông dứt khoát nhắm hai mắt lại, không nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Diệp Cảnh Huyền nữa.
“Phụ thân!” Ánh mắt Diệp Cảnh Huyền chuyển động vài cái, cắn răng nói, “Lần này người không cứu ta cũng phải cứu ta! Bởi vì, hồ ly tám đuôi người bảo con tìm, ta đã có tin tức chỗ nàng xuất hiện!”
“Ngươi nói cái gì?” Diệp Thiên bừng mở mắt, hô hấp mang theo dồn dập, “Ngươi có tin tức nơi hồ ly xuất hiện? Nàng ở đâu? Nói cho ta biết!”
Diệp Cảnh Huyền cười lạnh một tiếng: “Giao quyền thế của Diệp gia cho ta, hơn nữa, ngươi ra tay đánh chết Vân Tiêu cùng Diệp Tường trưởng lão vướng víu kia thay ta, ta liền nói cho ngươi biết chỗ nàng xuất hiện!”
Ở trong mắt Diệp Cảnh Huyền, trong Diệp gia, kẻ hắn không thể khống chế cũng chỉ có Diệp Tường trưởng lão, cho nên Diệp Tường phải chết!
Về phần Vân Tiêu……
Thực lực của tiểu tử này quá mạnh, giữ lại là một mầm tai họa.
Huống chi, vừa rồi hắn chặt đứt ngón tay mình, bằng điểm này cũng không thể giữ lại được!
“Diệp Cảnh Huyền!” Diệp Thiên tức đến sắc mặt xanh mét, “Đến bây giờ ngươi còn muốn giết bọn hắn?”
“Không sai!” Diệp Cảnh Huyền cong cong khóe môi, “Nơi hồ ly kia xuất hiện, chỉ có một nhân tài của ta biết mà thôi! Nếu người muốn tìm được nàng, cần phải đồng ý yêu cầu này của ta, bằng không, cả đời này cũng đừng nghĩ đến gặp lại hồ ly đó!”
Hồ ly tám đuôi?
Chạy khỏi Diệp gia?
Sauk hi nghe được hai tin tức này từ cha con Diệp Cảnh Huyền, Vân Lạc Phong liền nhìn Hỏa Hỏa theo bản năng, ánh mắt của nàng dần dần lộ ra một tia cổ quái……
“Ha ha!” Diệp Thiên giận đến cười, “Xem ra, những năm gần đây, thật sự là ta quá dung túng cho ngươi! Thế cho nên ngươi vô pháp vô thiên như vậy! Lại dám uy hiếp ta?”
Cả đời này, ông còn chưa từng bị ai uy hiếp đâu!
Nếu không phải muốn biết nơi ở của tổ tông Hồ ly kia, ông thật hận không thể tát một cái lên đầu kẻ ngang bướng kia!
Có lẽ Diệp Cảnh Huyền gàn bướng hồ đồ nên khiến một chút mềm lòng cuối cùng kia của Diệp Thiên với hắn cũng biến mất, thay vào đó chỉ có đầy ngập lửa giận!
Diệp Cảnh Huyền nâng cằm, không sợ hãi chút nào đối diện với đôi mắt tràn đầy tức giận của Diệp Thiên: “Đây là vì trả giá vì ngươi thiên vị Diệp Cảnh Thần! Còn không phải là muốn giết ta, để cho hắn lại trở thành thiếu chủ Diệp gia lần nữa, ta nói cho ngươi, mơ tưởng! Ta tuyệt đối sẽ không để mấy người các ngươi thực hiện được!”
Lúc này, một giọng nói mềm mại truyền đến từ một bên.
“Ta nói, mấy người các ngươi không những khiến ta chịu tiếng oan, còn nói ẩu nói tả bàn luận về ta, nhưng có hỏi qua ý kiến của ta chưa?”
Hỏa Hỏa đã sớm bị những người này làm cho không còn kiên nhẫn, cũng quên những lời dặn dò lúc ban đầu của Vân Lạc Phong không còn một mảnh, trên khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác tràn ngập tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Cảnh Huyền.
“Đi đi đi!” Diệp Cảnh Huyền dùng tay xua đuổi Hỏa Hỏa, “Tiểu nha đầu ngươi cũng muốn chết phải không? Không muốn chết thì liền cút cho ta! Chúng ta đang thảo luận hồ ly gãy đuôi kia, có liên quan gì với ngươi chứ? Đừng tự mình đa tình!”
Tiểu nha đầu này là người bên cạnh Vân Lạc Phong, có ra sao thì Diệp Cảnh Huyền cũng sẽ không liên hệ nàng với hồ ly mà Diệp Thiên bảo hắn tìm kiếm với nhau, đương nhiên không có để nàng vào mắt.
Hỏa Hỏa bĩu môi: “Thì ra bây giờ người của Diệp gia có tính cách kém như vậy, hoàn toàn không thể so sánh với tiểu tử Diệp Phi Phàm kia!”
Diệp Phi Phàm?
Diệp Thiên chấn động, ánh mắt ngạc nhiên chuyển về phía Hỏa Hỏa, giọng nói của ông dần dần mang theo kích động: “Ngươi là……”
Diệp Phi Phàm, có lẽ người khác không biết tên này, nhưng đối với Diệp Thiên kế thừa truyền thừa mà nói, lại rất quen thuộc.