Những lời này thật ra Thục phi cũng không có nói sai.
Dược thiện phòng là nơi cực kỳ quan trọng trong hoàng cung vì vậy người có thể làm việc bên trong đều là thân tín của Hoàng Đế.
Cho nên, Thục phi mới có dũng khí đứng ra vạch trần tất cả mọi chuyện này!
Thật sự có một tiểu cô nương hồng y đến dược thiện phòng nhưng mà kia tiểu cô nương kia là do Thục phi tìm người hóa tráng thành bộ dáng của Hỏa Hỏa, suy cho cùng mặc dù Hỏa Hỏa thường xuyên đi theo Vân Lạc Phong ra vào ở Diệp gia nhưng người ở hoàng cung lại chưa từng gặp nàng.
“Bệ hạ!”
Chúng đại thần rối rít quỳ rạp xuống đất: “Thỉnh bệ hạ lập tức hạ lệnh, đi cứu Hoàng Hậu.”
Hoàng Đế không để ý đến những đại thần đó, đôi mắt hờ hững lạnh lùng nhìn Thục phi: “Ngươi nói Vân cô nương muốn mưu hại Hoàng Hậu vậy có chứng cứ gì?”
“Vốn dĩ thần thiếp không muốn nói.” Thục phi hơi hơi mấp máy môi, ánh mắt tiết lộ một sự phức tạp: “Vân Lạc Phong ái mộ bệ hạ, tất nhiên đối với Hoàng Hậu vì yêu sinh hận, muốn tổn thương tánh mạng của Hoàng Hậu. Nàng lại biết từ trước đến nay tính tình của bệ hạ luôn ôn hòa, chỉ cần không bị tra ra là cố ý mưu hại Hoàng Hậu, bệ hạ chưa chắc sẽ trị tội nàng! Huống chi, Giản tướng quân tín nhiệm nàng như thế, sẽ không hoài nghi nàng hại chết Hoàng Hậu, có Giản tướng quân che chở, tất nhiên sẽ không sợ hãi!”
Tính tình Hoàng Đế thật sự thực ôn hòa nhưng ông có một điểm mấu chốt, điểm mấu chốt kia chính là Hoàng Hậu.
Nhưng mà có rất nhiều nữ tử lại không biết điểm mấu chốt này, cho rằng Hoàng Hậu chẳng qua chỉ là một nữ tử mà thôi, Hoàng Đế chỉ là sủng Hoàng Hậu nhưng sẽ không yêu bà ấy! Vì vậy bên trong hoàng cung mới có vô số người muốn thương tổn Hoàng Hậu…
Thục phi cảm thấy cách nói này tương đối có sức thuyết phục cho nên mới lập tức nói ra.
Diệp Cảnh Huyền không hổ là đồng đội tốt của bà ta, nhìn thấy Thục phi nói như thế, vội vàng nói tiếp: “Vân Lạc Phong ái mộ bệ hạ, chuyện này…Thần cũng biết nhưng lúc ấy nàng nói với thần là, nhất định phải chữa khỏi cho Hoàng Hậu, nói không chừng bệ hạ hưng phấn sẽ sẽ nạp nàng ta làm phi! Nhưng mà thần không dự đoán được chính là nàng lại muốn giết hại Hoàng Hậu…”
Hoàng Đế cười.
Vào lúc này ông bị nhóm người này chọc cười.
“Vân cô nương ái mộ trẫm? Vì sao trẫm lại không biết? Huống chi nàng đã có vị hôn phu, tại sao lại muốn trở thành phi tử của trẫm?”
“Lúc trước thần cũng đã từng khuyên bảo Vân Lạc Phong, muốn nàng hãy sống với Vân Tiêu thật tốt. Tuy rằng Vân Tiêu là tên phế vật nhưng tốt xấu có thể đàng hoàng nghênh thú nàng! Ngặt nỗi Vân Lạc Phong này tham luyến vinh hoa phú quý, nàng nói mình thà rằng làm thiếp hoàng thất cũng tuyệt đối không muốn làm chính thê ở Diệp gia… Thần thật sự không có biện pháp, mới đáp ứng thỉnh cầu của nàng.”
Sắc mặt Diệp Cảnh Huyền vô cùng khó coi, giữa chân mày tràn đầy phẫn nộ.
“Thần không nghĩ tới chính là nữ nhân này ngoan độc đến mức này, người như vậy không xứng là tức phụ của Diệp gia, thần thay thế chất nhi hưu nàng! Sau này việc sinh tử của nàng không có quan hệ với Diệp gia, vậy do bệ hạ xử trí!”
Nghe những người này nói, trưởng công chúa bị cả kinh trợn mắt há mồm, thật lâu sau, nàng cuồng tiếu.
“Ha ha ha! Năm đó Diệp ca ca không cần ta, cưới một cái nữ nhân đội nón xanh cho huynh ấy! Bây giờ, nhi tử của huynh ấy lại nghênh thú một đãng - phụ! Báo ứng ,chuyện này thật là báo ứng! Quân Phượng Linh đoạt nam nhân của ta, nàng nhất định phải chịu báo ứng, xem ra ông trời vẫn có mắt, ha ha!”
Trong lòng Trưởng công chúa vô cùng sảng khoái, nàng thích nhìn thấy Quân Phượng Linh trải qua những ngày không tốt!