Toàn bộ đường phố yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng Diệp Thiên Lâm tự tát mình.
Đến cuối cùng, cả khuôn mặt hắn má đều tê dại, lại vẫn không thể ngừng tay……
Cho đến bàn tay cuối cùng rơi xuống, thân mình hắn mềm nhũn, tê liệt ngã xuống thật mạnh trên mặt đất.
“Lâm thiếu gia.”
Hộ vệ vội vàng tiến lên, muốn nâng Diệp Thiên Lâm.
Nhưng hắn vừa đến trước mặt Diệp Thiên Lâm, liền bị hắn một chưởng bắn đi ra ngoài, phẫn nộ quát: “Vừa rồi các ngươi làm gì? Vì sao không tới kéo ta?”
Hộ vệ cứng họng, yếu ớt trả lời: “Thiếu gia, vừa rồi người…… Không phải tự tát mình để xin lỗi nàng ta sao? Thuộc hạ cho rằng ngươi nhận sai, cho nên……”
Yết hầu Diệp Thiên Lâm căng thẳng, đau đớn nói không nên lời, hắn kiên cường chống đỡ đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong.
“Nha đầu thúi, ta tốt xấu gì cũng là chính phái thiếu gia của Diệp gia, ngươi chỉ là thê tử của một đứa con hoang mà thôi, ngươi dám đối với ta như thế, ta sẽ khiến ngươi trả giá đại giới!”
Bởi vì Diệp Tường trưởng lão từng có mệnh lệnh, trước khi lấy máu nhận thân, không cho phép nói việc này ra, bởi vậy, mặc dù Diệp Thiên Lâm là công tử của Diệp gia nhưng vẫn không biết việc này.
“Chúng ta đi.”
Hắn phất phất tay, chật vật mang theo hộ vệ của Diệp gia chạy trốn, không dám dừng lại giây lát nào.
Nhìn những người đó rời khỏi, Vân Lạc Phong thu hồi ánh mắt, lại chuyển hướng đến Vân Tiêu, trên dung nhan tuyệt mỹ cong lên một nụ cười.
“Vân Tiêu, chúng ta trở về.”
Vân Tiêu im lặng gật gật đầu, mắt đen lãnh khốc nhìn phía Diệp Thiên Lâm rời đi, một tia sát ý đột nhiên sinh ra từ đáy mắt ……
……
Diệp gia.
Bên trong đại viện, Diệp Cảnh Huyền đang đi ra ngoài, lại vào lúc này, hắn trông thấy Diệp Thiên Lâm mặt mũi bầm dập mang theo một đám thị vệ bước nhanh tới, mày tức khắc nhíu lại.
Hiển nhiên Diệp Thiên Lâm cũng phát hiện Diệp Cảnh Huyền, uất ức đến mức nước mắt đều rơi xuống: “Phụ thân, người phải làm chủ cho con, tiện nữ nhân kia dám đánh ta thành như vậy, quả thực là không để Diệp gia chúng ta vào mắt.”
Diệp Cảnh Huyền than một tiếng, tính cách nhi tử này không có người nào rõ hơn so với hắn.
Diệp Thiên Lâm cùng Diệp Thiên Vấn cũng không giống nhau!
Diệp Thiên Vấn thân là trưởng tử tính tình ổn trọng, nếu không cũng sẽ không bắt lấy công chúa Mộng Dao! Nhưng mà, Diệp Thiên Lâm một mẹ đẻ ra với Diệp Thiên Vấn, lại là một kẻ ăn chơi trác táng.
Nói vậy hôm nay đi ra ngoài trêu chọc thị phi, kết quả đá tới ván sắt rồi.
“Nói đi, tiện nữ nhân trong miệng con là người phương nào?”
Dù cho Diệp Cảnh Huyền biết tất nhiên là nhi tử nhà mình trêu chọc người khác trước, nhưng điều này không đại diện cho việc hắn có thể cho phép người ta khi dễ con hắn!
Diệp Thiên Lâm oán hận nói: “Còn có thể là ai? Nữ nhân bên người dã chủng Vân Tiêu kia!”
“Cái gì?” Sắc mặt Diệp Cảnh Huyền biến đổi, lạnh giọng quát, “Tiện nữ nhân kia dám đánh nhi tử của ta? Không thể tha thứ! Lâm nhi, hiện tại vi phụ liền đi thỉnh các trưởng lão tới chủ trì công đạo, nhất định sẽ cho con một công đạo!”
Diệp Thiên Lâm rũ mắt xuống, khóe mắt mang theo ý cười nham hiểm.
Bất luận là dã loại kia, hay là Diệp Hi Mạch, hắn đều sẽ làm cho bọn họ biết, kết cục khi đắc tội hắn!
Trong hoàng thành này, không có người dám đối nghịch với hắn!
……
Diệp Hi Mạch mới vừa bước vào Diệp gia, liền cảm giác được không khí Diệp gia có chút không đúng, lúc hắn đang chần chờ thì một gia đinh vội vàng đến, bẩm báo nói: “Mạch thiếu gia, trưởng lão trong tộc đã chờ mọi người ở đại sảnh, bảo mọi người sau khi trở về liền tiến đến một chuyến.”