Lâm Nhược Bạch cái hiểu cái không chớp chớp đôi mắt, nàng múc một ngụm tổ yến đưa vào trong miệng, mắt to sáng ngời tràn đầy vẻ mờ mịt, nhưng mà, trong miệng nàng vẫn lên tiếng: “Ồ.”
Sư phụ kêu nàng đừng ý đến nàng ta, vậy nàng liền nghe sư phụ, chỉ là nữ nhân này vừa thấy liền không phải là thứ gì thứ tốt, lại có thể dám nhục mạ sư phụ!
Nếu cha ở chỗ này, nàng sẽ kêu cha lập tức thu thập nàng ta.
“Này!”
Lăng Dao vốn định kêu tên Vân Lạc Phong, lại suy nghĩ bản thân mình không biết danh tính của đối phương là gì, chỉ có thể sử dụng một chữ này để gọi nàng.
Nhưng mà, Vân Lạc Phong làm lơ với nàng, hoàn toàn khơi mào lửa giận trong lòng nàng, trong mắt đẹp tràn ngập tức giận: “Thật không biết hai người thủ vệ kia trong Linh vực là làm như thế nào, lại có thể bị người ngoài trà trộm vào, ta thấy ngươi tới nơi này chắc chắn là vì trộm cướp trân tài dị bảo trong Linh vực chúng ta.”
Tiến vào Linh vực cần phải có lệnh thông hành, nhưng Linh vực là sẽ không tùy tiện chia lệnh bài thông hành cho người ngoài! Vân Lạc Phong chỉ là một người ăn chơi tráng táng ở Long Nguyên Quốc mà thôi, dựa vào thân phận của nàng là không có tư cách bước vào Linh vực.
Có thể nghĩ, tất nhiên là hai người thủ vệ kia trúng mỹ nhân kế của nàng, mới vừa có thể để cho nàng bước vào Linh vực.
Chỗ sân và cổng đại sảnh tửu lầu, Tiêu Ngọc Thanh nhìn Lăng Dao đến tìm phiền toái cho Vân Lạc Phong, mày vừa nhíu nhẹ nhàng, trong con mắt càng thêm lạnh nhạt.
Không có người rõ ràng hơn hắn, Vân Lạc Phong làm sao có thể tiến vào Linh vực!
Bên cạnh lão đầu hắn có bài kim ngọc, rõ ràng thân phận cực kỳ không bình thường, như thế, thiếu nữ này làm sao là người thường? Ngay cả tiểu nha đầu đáng yêu bên cạnh nàng, hắn cũng là nhìn không thấu……
Chỉ là, những việc này hắn sẽ không nói cho Lăng Dao! Nếu như Lăng Dao thật sự trêu chọc Vân Lạc Phong, nói không chừng còn có thể mượn tay Vân Lạc Phong thay hắn giải quyết nữ nhân này……
“Ngươi cuối cùng có nghe ta đang nói chuyện hay không?” Lăng Dao nhìn thấy Vân Lạc Phong lại lần nữa làm lơ mình, mặt đẹp chợt biến đổi, gương mặt đầy lửa giận đi về phía trước: “Ta nói cho ngươi, nơi này là địa bàn hai nhà Lăng Tiêu chúng ta, ở chỗ này, ta định đoạt!”
Ầm!
Vân Lạc Phong một chân đá bay cái bàn, trên bàn món ngon bay lên, một mâm đồ ăn ngon rơi xuống trên mặt Lăng Dao, chậm rãi từ khuôn nặt nàng rơi xuống dưới đất.
Lăng Dao ngây ngốc, kinh ngạc nhìn phía Vân Lạc Phong chậm rãi đứng lên, đang nhìn thấy thiếu nữ đi về phía nàng, theo bản năng nàng lui về phía sau vài bước, giọng nói mang theo một nổi hoảng sợ: “Ngươi…… Ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì?” Vân Lạc Phong gợi lên khóe môi, tà ác cười: “Đương nhiên là……Sỉ nhục ngươi!”
Hai từ này vốn dĩ nói thật ta ác, từ trong miệng Vân Lạc Phong nói ra, lại cà vú lấp miệng em*, làm cho nỗi sợ hãi trong lòng càng thêm tăng.
Cà vú lấp miệng em*: vênh váo hung hăng.
Oanh!
Vân Lạc Phong nâng chân lên, một chân đá về phía Lăng Dao, khiến cho thân thể nàng bay lên không trung, ngã xuống trước mặt Tiêu Ngọc Thanh.
Nhưng mà, Tiêu Ngọc Thanh ngay cả nhìn cũng không có nhìn đến Lăng Dao ngã trên mặt đất, một đôi mắt lạnh nhạt trước sau nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong.
“Ngươi điên rồi!”
Lăng Dao miễn cưỡng từ trên mặt đất bò lên, nàng tức giận đến cả người run rẩy, mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong: “Ngươi biết ngươi đang làm gì? Nơi này là Tứ phương thành, không phải Long Nguyên Quốc!”
Vân Lạc Phong hơi hơi nhấc lên mắt lên, ánh mắt không kềm chế được liếc nhìn Vân Dao: “Nước miếng ngươi bắn vào đồ ăn của ta rồi.”
Ngụ ý, bởi vì nước miếng ngươi bắn lên trên đồ ăn của ta, cho nên, một bàn đồ ăn kia ta đều không cần!
Lâm Nhược Bạch cắn chiếc đũa, ánh mắt ủy khuất nhìn đồ ăn rơi đầy mặt đất, dáng vẻ muốn khóc.