Dứt lời, tầm mắt ông hướng về hắc y nhân, lại hỏi lần nữa: “Nói đi, rốt cuộc ngươi tới nơi này có mục đích gì, là ai phái ngươi tới? Nếu ngươi không cho ta một câu trả lời thỏa đáng, ta tuyệt đối không tha thứ cho ngươi!”
Ánh mắt hắc y nhân chợt lóe, hừ một tiếng: “Đúng là Vân Lạc Phong có thù oán với ta, ả quyến rũ đệ đệ ta, chiếm gia sản của nhà ta, còn hại tánh mạng cả nhà ta, chỉ là, vốn dĩ ta không nghĩ tới tìm ả báo thù mà đi tới Hoàng thành, tính toán sống bình an cả đời, ai biết ta gặp Vân Lạc Phong tại đây!”
“Nữ nhân này, quyến rũ đệ đệ ta, độc chiếm gia sản nhà ta còn chưa đủ, còn vọng tưởng hạ dược ta, vì thế, ta mới ra tay với ả, cũng không có bất kỳ kẻ nào sai khiến ta!”
Hắn một mực chắc chắn, là Vân Lạc Phong sai trước, hắn chỉ là một người vô tội.
Càng nâng hành vi của Vân Lạc Phong lên cao thì hắn không tin, Diệp gia còn muốn một nữ nhân năm lần bảy lượt muốn quyến rũ nam nhân.
Quả nhiên, lời nói của hắc y nhân lại làm những trưởng lão Diệp gia phẫn nộ lần nữa, một đám đều trợn mắt tức giận nhìn Vân Lạc Phong.
“Câu dẫn nam nhân? Chậc chậc, nha đầu này lại là dạng người này, thật đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm!”
“Đại thiếu gia, nữ nhân như vậy, có tư cách gì trở thành tức phụ của Diệp gia, ngươi vẫn nên nhanh chóng bảo nhi tử của ngươi hưu ả đi!”
Nghe những người đó nói, sắc mặt Diệp Cảnh Thần không tốt chút nào, hắn vừa định quát lớn ra tiếng, lại thấy Vân Tiêu đã tháo nhẫn không gian trên ngón tay xuống……
Sau đó……
Ánh sáng trong nhẫn không gian chợt lóe lên, vô số tinh thạch dược liệu xuất hiện ở trong sân, trong đó còn có mấy dụng cụ sắt để chế tạo vũ khí, nếu lấy đi ra ngoài, chúng đều là vật báu vô giá.
“Phong nhi, những năm gần đây, ta còn chưa tặng nàng lễ vật nào, coi như bảo vật này là sính lễ ta tặng nàng.”
Sính lễ?
Vân Lạc Phong vừa định nói không phải sính lễ đã tặng sao? Lại đột nhiên phản ứng lại, trên mặt tràn ra ý cười.
Nam nhân này cố ý.
Không phải ngươi nói ta quyến rũ đệ đệ ngươi vì gia sản của ngươi sao, hiện giờ lại đang quyến rũ ngươi? Hắn liền lấy bảo bối trong tay ra để đánh vào mặt ngươi!
“Đây đã là toàn bộ gia sản của ta, hiện giờ tất cả đều tặng cho nàng, nếu nàng chê quá ít, ta sẽ càng cố gắng phấn đấu vì cuộc sống tương lai của chúng ta.”
Vẻ mặt Vân Tiêu rất nghiêm túc.
Dù ai cũng không thể nhìn ra, nam nhân này bề ngoài lãnh khốc nhưng lại che dấu tâm tư như thế.
Quân Phượng Linh cùng Diệp Cảnh Thần hai mặt nhìn nhau, lần đầu tiên phát hiện, thì ra nhi tử nhà mình phúc hắc như thế?
Đúng là tát một cái thật vang!
Nhiều bảo vật như vậy, Diệp gia bên trong thâm hậu cũng không thể so sánh, vậy vì sao Vân Lạc Phong lại đi quyến rũ nam nhân vì một chút gia tài chứ?
Huống chi, nam nhân kia tuấn tú như Vân Tiêu sao?
Thân mình hắc y nhân mềm nhũn, tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Vân Tiêu hành động khí phách đã làm hắn hoàn toàn chấn kinh rồi, cùng lúc đó, cũng làm long hắn phát lạnh.
Gặp gỡ đối thủ như vậy, chủ tử nên thong suốt từ sớm……
“Ngươi còn có lời gì để nói không?” Diệp Tường cười lạnh một tiếng, “Còn có các ngươi, người khác nói cái gì các ngươi liền tin sao? Bằng vào vật phẩm trong tay Vân Tiêu thì hắn cũng dư tiền để mua toàn bộ gia tộc, vì sao Vân Lạc Phong còn phải hy sinh nhan sắc vì chuyện đó chứ?”
Dù cho Diệp Tường rất bất mãn với chuyện Vân Tiêu không chịu nhận tổ quy tông, nhưng nể mặt Diệp Cảnh Thần, ông vẫn sẽ lựa chọn bảo vệ hắn.