"Đúng vậy! Chỉ cần nó chịu làm cháu gái ta, cái gì ta cũng cho nó!"
"Không được không được!" Quân lão gia tử vội vàng lắc đầu: "Ta còn chưa chuẩn bị lễ vật cho cháu gái ta, lỡ như ông đẩy ta tuột lại phía sau thì làm sao bây giờ? Ta nghe nói hải vực Trung Châu có một góc dược liệu, có thể làm tăng trưởng thực lực của một người, chờ sau khi ta lấy được góc dược liệu kia tặng cho cháu gái tiện nghi mà ta nhặt được, rồi mới đưa ông đi tìm nó!"
"Quân Lăng Thiên, ta nói cho ông biết, hôm nay ông mà không đưa ta đi tìm nha đầu kia, ta sẽ tuyệt giao với ông!" Mục Động trợn trừng hai mắt, căm tức mà nhìn Quân lão gia tử.
Rất hiển nhiên, nếu Quân lão gia tử mà từ chối ông, vậy ông khẳng định là sẽ không buông tha cho Quân lão gia tử một cách dễ dàng.
Nhìn bộ dáng gần như điên cuồng của Mục Động, Quân lão gia tử rốt cuộc cũng chịu nhường một bước: "Ông đừng quên lời mà ông vừa nói, phải đem toàn bộ gia sản cho nó, nếu ông dám nói mà không giữ lời, ta tuyệt đối sẽ không đưa ông đi gặp nó!"
Tuy nói rằng hiện giờ ông còn chưa tặng lễ vật cho Vân Lạc Phong, nhưng có thể giúp con bé kiếm được nhiều bảo bối như vậy, sao ông lại cự tuyệt chứ?
Đáng tiếc, cuối cùng Mục Động cũng phải thất vọng.
Thời điểm mà hai người bọn họ đi đến khách điếm, thì mới được biết, Vân Lạc Phong đã rời khỏi từ mấy ngày trước rồi.
Hai lão nhân gia chỉ đành thất vọng trở về.
Chân trước của Quân lão gia tử vừa mới rời khỏi khách điếm, thì một bóng dáng đã xuất hiện ngay trước mặt ông, quỳ một gối trên đất, cung kính nói: "Lão gia chủ, thuộc hạ rốt cuộc cũng tìm được ngài rồi!"
Sắc mặt của Quân lão gia tử tức khắc liền khó coi, lạnh lùng nói: "Lão phu đã sớm nói rồi, mặc kệ việc của Quân gia, tại sao các ngươi còn đi tìm lão phu?"
"Lão gia chủ, chuyện lần này rất đặc biệt!" thị vệ lau mồ hôi trên trán, cung kính nói: "Gia chủ nhận được một tin tức, nghe nói, Châu chủ Đông Châu từng tận mắt nhìn thấy một người có mang trên người một miếng ngọc bội, cho nên sai người đến báo với Quân gia!"
Sau khi nói xong lời này, thị vệ liền đem hình vẽ của miệng ngọc bội kia đưa đến trước mặt Quân lão gia tử.
Thân mình Quân lão gia tử bỗng cứng đờ, tay ông run rẩy, nhận lấy tờ giấy thị vệ đưa tới, dùng tốc độ cực kỳ chậm mà mở ra.
Những năm gần đây, ông đã trải qua vô số lần hy vọng rồi tuyệt vọng, thế cho nên, ông không còn dám ôm bắt cứ hy vọng gì nữa.
Cho nên, thời khắc này, từ trong ra ngoài ông đều cảm thấy sợ hãi không thôi.
Ông sợ miếng ngọc bội trong hình này không phải là miếng ngọc ông đã đặt vào trong tã lót của nữ nhi năm xưa.
Thế nhưng, khoảnh khắc mà ông mở tờ giấy ra, nước mắt già nua liền tuôn tràn, ngón tay run rẩy khẽ sờ lên chữ Quân của miếng ngọc trên tờ giấy.
"Không sai! Đây chính là ngọc bội mà ta cho Quân nhi vào năm đó. Quân nhi còn sống? Nó còn sống!"
Đã bao nhiêu năm?
Bao nhiêu năm ông sống trong thương nhớ và tuyệt vọng? Càng có một lần, ông không còn ôm hy vọng gì nữa.
Ai có ngờ, lúc sinh thời, ông vẫn còn cơ hội được nhìn thấy miếng ngọc bội này lần nữa.
"Châu chủ Đông Châu có đưa tới bức họa của Quân nhi không? Hay là có nói danh xưng hiện giờ của Quân nhi không?" Quân lão gia tử ngẩn đầu, kích động hỏi.
"Ông ta chỉ nói, đó là một thiếu nữ trẻ tuổi, tuổi độ trên dưới hai mươi, những cái khác thì không có đề cập!"
"Thiếu nữ?" Quân lão gia tử ngẩn ra, trên mặt càng lộ vẻ vui sướng: "Chẳng lẽ, Quân nhi đã sinh được một nữ nhi, thiếu nữ kia chính là nữ nhi của Quân nhi? Thật tốt quá, lão phu lại có thêm một cháu gái!"
Đáng thương cho Quân lão gia tử, nghiễm nhiên không biết, Vân Lạc Phong không phải là con gái của Quân Phượng Linh, mà là con dâu của bà.
"Chúc mừng ông!"
Mặc dù Mục Động vừa mới tức giận vì chuyện trước đó, nhưng ở thời điểm này, ông vẫn tiến lên, vỗ vỗ vai lão bằng hữu nhà mình.
=== ====== ====== ====== ===