Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận, cho dù Cảnh Lâm hối hận thế nào đi chăng nữa cũng không thay đổi được gì!
Vân Lạc Phong chẳng thèm liếc nhìn hắn một lần, ánh mắt nàng chuyển sang lão già đến từ Y thành, trong đôi mắt đen tà khí tràn đầy ý cười.
“Năm đó Y thành các ngươi đã gây thương tổn cho nhị thúc như thế nào, rốt cuộ sẽ có một ngày, ta buộc các ngươi trả giá gấp mười lần!"
Lão già cười nhạo một tiếng, chầm chậm bò dậy khỏi mặt đất, ánh mắt mỉa mai nhìn Vân Lạc Phong: “Vân Lạc Phong, ngươi cho rằng Y thành tới đây mà chỉ có một mình ta à? Ha ha, không thể không nói, vận khí của ngươi quả là không tồi! Nếu Đại tiểu thư Linh Môn báo chuyện của ngươi lên Y thành, nói không chừng Y thành chỉ phái Địa Linh Giả tới thôi đấy, nhưng ai bảo vận khí của ngươi tốt như vậy, lần này đúng lúc Y thành chúng ta đến vùng phụ cận Long Nguyên quốc làm việc, cho nên..." (ý nói 1 địch với vô vàn Địa Linh Giả sẽ khó thắng)
Lão ta còn chưa nói xong, một giọng nói già nua đã chậm rãi truyền từ hư không tới.
“Vân gia nha đầu, thiên phú của ngươi quả là không tệ, cao hơn nhị thúc ngươi nhiều, nếu năm đó người mà Y thành chúng ta đối đầu không phải nhị thúc ngươi mà là ngươi, nói không chừng ta phải tự mình ra tay mới có thể bắt được ngươi."
Bước đi trên không ư?
Thiên Linh Giả?
Vân Lạc Phong nhìn chăm chú vào lão già xuất hiện trong hư không, đôi mắt nàng dần dần trầm xuống.
Nàng không ngờ được lần này còn có Thiên Linh Giả tới Vân gia!
Lần này, thật sự là nàng sơ suất rồi!
Ngay từ đầu, sở dĩ nàng không để lộ thực lực của mình trước mắt người khác vì còn đang suy xét tới sự tồn tại của Y thành!
Y thành có thế lực lớn như vậy, cường giả đều rất bận rộn! Cho nên bọn họ sẽ không phái người quá cường đại tới Vân gia đâu! Chỉ phái người cao hơn Vân gia một bậc mà thôi! Đó cũng là lý do vì sao năm đó nhị thúc có thể liều chết chạy thoát!
Vì một Vân gia nho nhỏ mà phái một cường giả ở cảnh giới Thiên Linh Giả tới, hoàn toàn không cần phải như thế! Nhưng nếu để mấy người đó biết được thực lực của Vân Lạc Phong thì lại khác hoàn toàn!
Vì vậy nửa năm qua, Vân Lạc Phong vẫn luôn che giấu bản thân mình.
Thế nhưng, nàng tuyệt đối không ngờ Thiên Linh Giả của Y thành lại đang làm việc ở vùng phụ cận Long Nguyên quốc, vận khí của nàng quả là quá kém.
“Tiểu Phong Nhi.” Vân Thanh Nhã chậm rãi tiến lên, khẽ cầm tay Vân Lạc Phong, khuôn mặt anh tuấn hàm chứa ý cười: "Con là hy vọng của Vân gia, cho dù thế nào đi chăng nữa, con cũng không thể có bất kỳ tổn thất nào."
Giọng điệu nam nhân rất kiên quyết, hơn nữa còn mang theo khí thế thấy chết không sờn.
“Nhị thúc." Vân Lạc Phong nhíu mày: “Chúng ta là người một nhà, con sẽ không để một mình người phải đối mặt với kẻ địch đâu!"
Thiên Linh Giả thì sao chứ?
Cho dù phải chết, nàng cũng không để những người này động vào nhị thúc một chút nào!
Vân Thanh Nhã cười cười, quay đầu nhìn lão nhân trong hư không: "Nếu ta tự sát tại đây, các ngươi có tha cho bọn họ không?"
Khuôn mặt nhăn nheo của lão già nở nụ cười, để lộ chiếc răng nanh màu đen, đôi mắt bị nếp nhăn che chắn, híp thành một khe hở.
“Nếu là trước đó, ta sẽ đồng ý, nhưng tiểu nha đầu của Vân gia các ngươi quá nguy hiểm, nếu ta không giết nàng, chỉ sợ Y thành của ta sẽ bị nàng hủy diệt."
Cõi lòng Vân Thanh Nhã bỗng trầm xuống: “Năm đó người đánh bại Thiếu Thành chủ của Y thành các ngươi chính là ta, không hề liên quan tới họ!"
“Ha ha.” Lão già cười mấy tiếng, tiếng cười của người già như lão hệt như tiếng vỏ cây khô, khô cằn tới mức rất khó nghe: "Muốn trách chỉ có thể trách nàng mang họ Vân! Ai bảo nàng là cháu gái của ngươi?"