Dưới ánh mắt tràn đầy trào phúng của những người đó, Chung Linh Nhi dừng bút, bình tĩnh đi về phía nam nhân trung niên trên đài cao.
Toàn bộ hội trường an tĩnh xuống.
Long Nguyên nhíu mày lại, phân phó thái giám tiếp nhận giấy thi của Chung Linh Nhi.
Thái giám lĩnh mệnh đi ra phía trước, thật cẩn thận nâng tờ giấy còn chưa khô mực lên, đi tới trước mặt vài tên lão giả.
Ở trong hội trường, trừ hai người có thân phận tôn quý nhất là Hoàng đế và Quý Phi, còn có các ngự y đế quốc lập thành nhóm đánh giá. Ngự y đó đều có thanh danh truyền xa, nhờ bọn họ tới đánh giá thì không thể nào tốt hơn.
Một lão giả trong đó tiếp nhận tờ giấy, hơi nhìn lướt qua, chỉ một chút thôi mà trong mắt ông ta toát ra khiếp sợ.
“Các ngươi mau xem đi.”
Vẻ mặt lão giả kia trông như rất hoảng loạn.
Nghe được lời này, những lão nhân khác cũng nhìn lại, lúc trông thấy nội dung trên giấy thì trên mặt không khác gì lão giả kia`.
“Có chuyện gì vậy?”
“Chẳng lẽ là Chung Linh Nhi viết bậy bạ quá nên khiến các ngự y tức giận?”
Mọi người ở phía dưới thì thầm to nhỏ, nghị luận sôi nổi.
Thân phận của Chung Linh Nhi bày ra đó, một thị nữ thay thiên tài Thiên Vân Quốc tới đây chịu nhục nhã mà thôi, lại có bản lĩnh gì? Nếu thực sự có năng lực khiến mấy vị ngự y kia chân động thì tất nhiên không phải là thị nữ.
Chỉ là kế tiếp, hiện thực giống như là một cái tát, mạnh mẽ ném lên mặt mấy người tự cho là hiểu biết kia.
“Hoàn mỹ! Đáp án này quá hoàn mỹ! Một chữ cũng không sai, viết rất kỹ càng tỉ mỉ!”
Chúng ngự y gật đầu tán thưởng, cho dù thiên tài tới đây đông đảo, nhưng nếu muốn viết kỹ càng tỉ mỉ như thế ở trong khoảng thời gian ngắn, sợ là hiếm có người nào có thể làm được.
Cũng khó trách trước đó bọn họ khiếp sợ thế kia.
Thiên Tề uể oải ném bút trong tay xuống, ánh mắt phức tạp nhìn Chung Linh Nhi, hỏi: “Chắc hẳn ngươi không chỉ là một cái thị nữ đúng không?”
Thân là thị nữ, sao có thể có thể có được thực lực như thế?
Chung Linh Nhi nâng cằm: “Thân phận của ta đúng là thị nữ, không thể nghi ngờ.”
“Cô nương,” trên đài, lão giả khẽ cười nói, “Lão hủ không biết ngươi học được từ người nào?”
Vừa nghe lời này, khuôn mặt Chung Linh Nhi mang theo một tia đắc ý, giọng nói đầy kiêu ngạo: “Sư phụ ta, chính là chủ tử Vân Lạc Phong của ta!”
Nàng kiêu ngạo.
Bởi vì nàng có một chủ tử như Vân Lạc Phong……
Từ năm đó khi quyết định nguyện trung thành, nàng cũng đã quyết định đi trên một con đường không tầm thường.
Giờ khắc này, thật ra Chung Linh Nhi cảm kích Thái Tử Cao Lăng của Long Nguyên Quốc, nếu như ngày đó hoàng thất không phòng bị với phủ Tướng quân thì cũng sẽ không tuyển nàng vào đội ngũ vô dụng kia.
Đám người ồ lên, ầm ĩ không thôi.
Khó trách, một người có thể làm ngự y khen ngợi lại là một thị nữ! Nếu Vân Lạc Phong thật sự có y thuật cường đại, bọn họ cũng cam tâm tình nguyện làm người hầu cho nàng.
Đương nhiên, điều kiện trước tiên là, nàng cần phải có thực lực này!
Khắp thiên hạ, người tài giỏi nhiều như lông trâu, cho dù thị nữ này được khen ngợi như vậy thì thế nào? Nhớ dược liệu cũng không đại diện cho thực lực của nàng ta.
Hôm nay thiên tài tụ họp về, nàng cũng không có bao nhiêu phần thắng.
Chung Linh Nhi ngẩng đầu ưỡn ngực trước những ánh mắt kinh ngạc, nghi ngờ, hoặc khinh thường, giống như một con khổng tước kiêu ngạo bước ta khỏi đài tỷ thí, đi đến bên người Vân Lạc Phong.
“Chủ tử, ta sẽ không để người thất vọng.”
Cho dù dùng hết toàn lực, nàng cũng sẽ thắng được đối thủ.
“Vất vả rồi.” Vân Lạc Phong hơi mỉm cười, sau đó lại đặt ánh mắt vào sân tỷ thí.
Sau khi Chung Linh Nhi kết thúc phần thi, tuyển thủ dự thi còn lại cũng lần lượt đi lên mỗi lần thái giám gọi tên mình……