Mộ Dung Bắc cảm thấy trong dạ nao nao, đáy mắt dâng lên một tia hy vọng, chỉ cần Vân Lạc Phong chịu ra tay cứu hắn, đừng nói là chỉ bắt hắn dâng lên toàn bộ sự trung thành của mình, cho dù có bắt hắn làm trâu làm ngựa thì hắn cũng tuyệt đối đồng ý mà không có nửa lời oán thán.
"Ta nguyện ý!"
Lúc nói ba chữ này, Mộ Dung Bắc vô cùng thành khẩn, trong mắt là một mảnh kiên định.
"Trong vòng ba ngày, ta sẽ giúp cơ thể khôi phục lại bình thường!" Vân Lạc Phong hơi hơi nâng mặt lên: "chưa hết, ngoài trừ sự trung thành của ngươi thì ngươi còn phải trả phí trị bệnh cho ta, không nhiều, chỉ năm ngàn vạn lượng thôi!"
"Năm ngàn vạn lượng?"
Mộ Dung Bắc hít một hơi thật sâu, khóe miệng không ngừng co giật: "đắc như vậy?"
"Ta trị bệnh, trước giờ chưa từng thu phí thấp hơn năm ngàn vạn lượng!"
Ý chính là, trước giờ Vân Lạc Phong cô trị bệnh đều thu phí từ năm ngàn vạn lượng trở lên.
Sắc mặt Mộ Dung Bắc cứng đờ lại, rồi thở mạnh ra một hơi. Chưa bao giờ hắn cảm thấy thất bại thế này! Một lần trị bệnh cứu người của Vân Lạc Phong là đã kiếm được nhiều hơn số tiền hắn tích góp suốt mấy năm qua rồi!
Hóa ra y sư lại kiếm tiền dễ đến như vậy!
"Bang chủ, đây... đây là năm ngàn vạn lượng!"
Mộ Dung Bắc cẩn thận mở hộp gỗ ra, đếm đủ năm ngàn vạn lượng ngân phiếu rồi đưa đến trước mặt Vân Lạc Phong, lòng đau như cắt mà nói: "ta đã đưa phí trị bệnh rồi, không biết khi nào thì bang chủ có thể bắt đầu trị bệnh cho ta?"
"Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, chẳng qua, trước khi trị bệnh cho ngươi, ta có một việc muốn làm... " Vân Lạc Phong khẽ nheo đôi mắt lại, khóe môi gợi lên một độ cong: "ta muốn hạ chiến thư với Thiên Võ Các, rồi mới chữa bệnh cho ngươi! Ngày mà thân thể của ngươi khang phục cũng chính là ngày quyết chiến cùng Thiên Võ Các!"
Mộ Dung Bắc ngẩn ngơ, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Vân Lạc Phong, tức thì, vẻ mặt tự tin và đôi mắt kiên định của Vân Lạc Phong liền đập ngay vào mắt hắn, làm cho hắn không cần suy nghĩ gì thì đã đặt niềm tin của mình vào Vân Lạc Phong...
"Bang chủ, ta nhất định sẽ không làm ngài thất vọng!"
Hắn biết, sở dĩ Vân Lạc Phong tiếp nhận Bắc Đẩu Bang và muốn đưa Bắc Đẩu Bang lên hạng mười của các thế lực ở thành Hoàng Tuyền chẳng qua là vì muốn có thể đi vào Bỉ Ngạn Sơn mà thôi! Nhưng dù vậy thì đã sao? Mặc kệ mục đích của Vân Lạc Phong là gì thì việc cô ấy muốn đưa Bắc Đẩu Bang trở lại vị trí trước kia chính là sự thật không thể thay đổi. Nếu vậy, sao hắn có thể làm cho Vân Lạc Phong thất vọng được?
"Bang chủ!"
Đúng lúc này, cửa mật thất lại đột nhiên bị đẩy mở ra từ bên ngoài, sau đó, Bàng Phi thở hổn hển chạy vào, chắp nắm tay thi lễ với Vân Lạc Phong rồi nói: "bang chủ, người của Trầm gia tới, nói là muốn mời bang chủ đến Trầm gia một chuyến!"
Nghe Bàng Phi bẩm báo lại, trong đầu Vân Lạc Phong bất giác hiện ra một bóng lưng với mái tóc bạc trắng, trong đôi mắt đen láy chợt xẹt qua một tia thâm trầm.
"Mộ Dung Bắc, ta sẽ trở lại trị bệnh cho ngươi sau!"
Dứt lời, Vân Lạc Phong liền cất bước, rời khỏi mật thất.
Trong đại sảnh Bắc Đẩu Bang, thị nữ của Trầm gia có chút khẩn trương mà nắm chặt thanh kiếm trong tay, trên khuôn mặt kiều diễm lộ ra thần sắc vô cùng nôn nóng.
Đột nhiên, đôi đồng tử của cô ta co lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh tuyệt mỹ khuynh thành đang từ trong nội đường bước ra.
Bạch y như tuyết, suối tóc nhẹ bay, dù là bốn chữ phong hoa tuyệt đại cũng không làm sao diễn tả được hết vẻ đẹp của nữ tử kia! Ngay cả đồng dạng là nữ tử như nhau, cô ta cũng không khỏi ngẩn người khi nhìn thấy một nữ tử tuyệt thế như vậy.
Nữ tử này đẹp đến mức chẳng có một chút tỳ vết, khó trách gia chủ lại đối xử với cô ta đặc biệt đến như vậy! Dung mạo của cô ta như thế đúng thật là có thể khiến cho tất cả nam nhân trong thiên hạ này đều phải động lòng với cô ta!
Thị nữ của Trầm gia ngăn chặn nội tâm chua xót của mình, dùng ánh mắt cao ngạo lạnh lùng mà nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong đang chậm rãi bước tới, nói: "gia chủ nhà chúng ta mời ngươi đến Trầm gia một chuyến để chữa bệnh!"
"Mời ta chữa bệnh? Bằng thái độ như vậy?" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, đôi con ngươi tà khí khẽ đảo qua người thị nữ của Trầm gia: "tất cả những người muốn nhờ ta chữa bệnh đều phải tự mình đến đây! Vậy mà hắn chỉ sai phái một thị nữ đến, đã vậy còn dùng giọng điệu ra lệnh mà nói chuyện với ta! Ha, xin lỗi, ta không có thời gian để làm việc đó!"
Sắc mặt thị nữ hơi đổi, dường như không nghĩ tới Vân Lạc Phong sẽ cự tuyệt yêu cầu của cô ta. Cô ta không tự chủ được khẽ cắn môi dưới của mình, nói: "nếu ngươi có thể chữa khỏi cho gia chủ, Trầm gia nhất định sẽ không bạc đãi ngươi! Không phải ngươi muốn vào Bỉ Ngạn Sơn sao? Trầm gia có thể lập tức đưa ngươi vào đó!"