Mục lục
Quỷ đế cuồng thê: đại tiểu thư ăn chơi trác táng Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết


"Nếu ả đã từ bỏ ý định buộc Quý Phỉ làm thiếp, trái lại còn muốn giết nàng, vậy thì tại sao bây giờ lại bắt nàng về?" Vân Lạc Phong nhìn lướt qua An Tử Hạo, hỏi.


An Tử Hạo lắc đầu: "Ta cũng không rõ lắm! Bà ta giận dữ vì tiểu thư không chịu nghe lời mình, cho rằng nếu tiểu thư gả qua đó sẽ dẫn tới thị phi cho bà ta. Không làm thì thôi, một khi đã làm phải làm tới cùng, giết chết tiểu thư... Ta không rõ vì sao bà ta còn tiếp tục bắt tiểu thư về!"


“Ngươi chắc chắn là Quý gia bắt nàng ấy đi, không phải Quý Phỉ đi lạc chứ?" Vân Lạc Phong tiếp tục hỏi.


An Tử Hạo quả quyết lắc đầu: "Là người Quý gia! Chắn chắn là người Quý gia. Sau khi lạc mất tiểu thư, ta đi hỏi thăm người xung quanh một hồi, họ đã nhìn thấy tiểu thư bị người ta bịt miệng bắt đi, hơn nữa dọc đường ta cũng nhặt được một tấm lệnh bài Quý gia nên mới kết luận chắc chắn là bọn chúng!"


Trên mảnh đại lục này, ai nấy đều cảm thấy bất an, không có kẻ nào dám xen vào việc người khác; dù họ trông thấy nữ hài tử bị bắt cóc ngay trước mặt nhiều người cũng không có ai đứng ra nói một câu.


Bằng không, lỡ như chọc giận đám người đó, chắc chắn bản thân sẽ phải chịu tai ương!


Sắc mặt An Tử Hạo ngày càng nôn nóng, hắn có thể tưởng tượng ra khoảnh khắc tiểu thư bị người ta bắt đi, trong lòng nàng đã sợ hãi đến mức nào?


“Đều tại ta không tốt!" An Tử Hạo vỗ vào đầu mình thật mạnh: "Tại ta không để mắt kỹ càng, nếu không, tiểu thư đã chẳng bị người ta bắt đi..."


“Nói nhiều lời như vậy cũng vô dụng. Sự tình cấp bách, chúng ta nên mau chóng tìm Quý Phỉ về!" Ánh mắt Vân Lạc Phong trầm xuống, cái nhìn lạnh lùng lướt qua đáy mắt.


An Tử Hạo mím môi: “Vân cô nương, ta đến tìm nàng cũng chỉ muốn thử vận may, vốn tưởng nàng sẽ từ chối ta như trước, nhưng sao bây giờ nàng lại chọn cách giúp đỡ chúng ta?"


Vân Lạc Phong chùn bước. Nàng ngừng lại, đưa lưng về phía An Tử Hạo, ánh mắt vẫn nhìn bầu trời trước mặt.


“Hôm qua, lúc ta và Hồ Li đứng đây, khi ta bị vùi lấp trong đống đổ nát... Ta đã nghe hết tất cả những gì xảy ra trong sân đấu võ!"


An Tử Hạo ngây ngẩn cả người, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Vân Lạc Phong.


Lúc trước hắn cho rằng nàng chết trận trên võ đài, vốn dĩ lâm vào khốn khổ bi thường, khi ấy lại nghe thấy tiếng cười đắc ý của Vương Mộc Cảnh. Thù mới hận cũ, trong một lúc đã làm hắn mất sạch lý trí, đi tìm Vương Mộc Cảnh liều mạng.


Chính vì điều đó nên nàng mới đồng ý giúp đỡ hắn sao?


Hành động của An Tử Hạo không đến nỗi quá quắt nhưng đừng quên rằng hắn chẳng phải đối thủ của Vương Mộc Cảnh!


Nếu không nhờ Vân Lạc Phong còn sống, chắc chắn An Tử Hạo sẽ phải chết dưới tay đám người ẩu đả kia...


Lúc này đây, trong lòng hắn ngũ vị tạp trần.


Hắn cũng hiểu trước kia mình tự cho là đúng, quấy rầy nàng là hành động ngu xuẩn đến mức nào!


Nữ nhân này tuyệt đối sẽ không vì hắn khẩn cầu hay dây dưa mà thương hại.


Muốn lấy được sự giúp đỡ của nàng rất đơn giản. Chỉ cần thật lòng đối đãi với nàng, nàng sẽ dùng lòng thành hồi báo gấp trăm lần!


“Cảm ơn…” An Tử Hạo chân thành nói lời đáp tạ.


“Ngươi đừng cảm ơn ta trước, đợi ta cứu Quý Phỉ ra rồi cảm ơn cũng không muộn."


Vân Lạc Phong nói xong thì cơ thể nàng bỗng lóe lên, sau đó nhanh chóng hiện ra ở phạm vi ngoài trăm mét...


An Tử Hạo kìm nén cõi lòng xúc động, vội vàng đuổi theo.





Quý gia.


Nơi đình cao viện rộng, có một phụ nhân xinh đẹp ngồi ngay ngắn hóng gió ngay trong đình, thưởng thức trà với phong thái thanh nhã.


Đúng lúc này, một tên thị vệ đi từ ngoài sân vào, trên vai hắn vác bao tải, trong bao tải không ngừng phát ra tiếng khóc nức nở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK