Lời nói còn chưa dứt thì thân ảnh thanh nhã lạnh lùng của Vân Thanh Nhã đã vọt tới trước mặt Lâm Qua, hơi thở sắc bén trên người Vân Thanh Nhã cùng bắt đầu khởi động, một chưởng của Vân Thanh Nhã mang theo cuồng phong, ầm ầm dừng lại trên người của Lâm Qua.
Biểu cảm trào phúng trên mặt Lâm Qua tức khắc liền thay đổi, cơ thể ông ta giống như bị một ngọn núi nặng nề đè lên, miệng liền phun ra một ngụm máu.
Ông ta còn chưa kịp phản ứng lại gì, thì thân mình Vân Thanh Nhã đã lao lên không trung, lấy tốc độ cực nhanh mà đuổi theo Lâm Hạo.
"Không!"
Khóe mắt Lâm Qua như muốn nứt toát ra, gắt gao ôm lấy vết thương trước ngực, chỉ có thể đứng đó trơ mắt mà nhìn Vân Thanh Nhã đuổi theo Lâm Hạo.
Một thanh trường kiếm màu lục từ phía sau Lâm Hạo vươn lên cao, mang theo lực lượng cường đại đột ngột chém xuống, ngay sau đó, cả hùng ưng lẫn Lâm Hạo đều biến thành hai đoạn dưới nhát chém kia.
Máu, nhuộm đỏ cả không trung!
"Hạo nhi!"
Nhìn thi thể đang rơi xuống từ trên không, hai tròng mắt của Lâm Qua đỏ bừng, hét lên một tiếng kêu tê tâm liệt phế.
Không có chuyện nào thống khổ bằng việc phải trơ mắt nhìn con trai của mình chết thảm!
Cả người Lâm Qua run rẩy không thôi, ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Thanh Nhã: "Vân Thanh Nhã, ngươi làm vậy mà không cảm thấy mình quá tàn nhẫn hay sao?"
"Tàn nhẫn?" Vân Thanh Nhã cong môi cười nhạt: "so với chuyện mà trước đó Y Thành các ngươi đã làm với ta, đây có đáng là gì?"
Cả người Lâm Qua càng thêm run rẩy kịch liệt, đột nhiên, ông ta lao nhanh về phía Vân Thanh Nhã như là không muốn sống nữa, trong đôi con ngươi kia chứa đầy ý hận thấu xương đối với Vân Thanh Nhã.
"Vân Thanh Nhã, ta phải đồng quy vu tận* với ngươi!"
(* đồng quy vu tận: ôm nhau cùng chết!)
Nếu như ông ta chỉ có một con đường chết, vậy thì cũng phải kéo theo Vân Thanh Nhã lót xác, xem như là báo thù rửa hận cho con trai ông ta.Phụt!!
Lâm Qua vừa lao tới trước mặt Vân Thanh Nhã thì một thanh trường kiếm đã đâm xuyên lòng ngực ông ta, cả người ông ta run lên một cái, kinh ngạc mà rũ mắt nhìn xuống thanh kiếm trước ngực mình, rồi lại ngước lên nhìn nam nhân thanh nhã như ca trước mặt.
"Vân Thanh Nhã, ngươi nhất định sẽ gặp phải báo ứng!"
Một chữ cuối cùng vừa dứt, thân mình ông ta cũng từ trên không mà rơi xuống, ngã mạnh xuống đất đến máu thịt bê bết, chết thật là thê thảm.
"Phụ tử Lâm Qua đã giải quyết xong rồi! Bây giờ đến phiên nhưng kẻ đã truy sát ta năm đó!"
Vân Thanh Nhã cong cong khóe môi, ánh mắt thanh lãnh đảo quanh hội trường, cất tiếng nói bình thản đạm nhiên như là đang thảo luận chuyện thời tiết vậy.
Trên hội trường, người Y Thành đều đang co đầu rụt cổ, muốn tận lực làm giảm đi sự tồn tại của mình, nhưng mà, ánh mắt của Vân Thanh Nhã lại như một lưỡi kiếm sạc bén, đâm lên người bọn họ, làm bọn họ muốn che giấu cũng không che giấu được.
"Ta nhớ rất rõ, mấy người các ngươi chính là những kẻ đã truy sát ta năm đó!" tầm mắt Vân Thanh Nhã dừng lại trên người một vài người của Y Thành, rồi cười nhàn nhạt: "làm sao vậy? Sao lần này nhìn thấy ta lại làm bộ như không quen biết!"
Mấy người kia sợ đến mức cả người cứ run lẩy bẩy, bịch một cái, đều đồng loạt quỳ hết xuống đất.
"Thanh Nhã công tử, chúng ta cũng là thân bất do kỷ, nghe lệnh mà làm việc, là Lâm Qua bức bách chúng ta đi truy sát công tử, cầu xin ngài hãy tha cho chúng ta một mạng, chúng ta nhất định sẽ ăn năn hối cải, làm lại từ đầu!"
Khuôn mặt Vân Thanh Nhã lại nở một nụ cười thanh nhã như ca, đạm nhiên mà nói: "phải không? Nhưng sao ta lại nhớ, nắm đó khi các người thốt lời sỉ nhục ta thì mắng đến vô cùng hưng phấn cơ mà! Ngươi còn nói, loại người giống như ta, vĩnh viễn cũng đừng mong có ngày ngóc đầu dậy!"
Nghe lời Vân Thanh Nhã nói, thân mình người nọ liền run lên, trong lòng thầm hối hận vạn phần, sớm biết như vậy, năm đó hắn ta không nên buông lời sỉ nhục Vân Thanh Nhã nặng nề như vậy.
"Y Thành phải diệt, các ngươi.... Cũng chắc chắn phải chết!"
Ngay trong lúc bọn họ còn đang suy nghĩ đối sách, thì giọng nói của Vân Thanh Nhã lại một lần nữa cất lên, ngữ khí thanh lãnh càng làm nội tâm người Y Thành thêm run rẩy.
"Chuyện của nhị thúc cuối cùng cũng đã giải quyết xong!"
Vân Lạc Phong hé môi ngậm lấy một quả nho mà Vân Tiêu đưa đến bên miệng, lười biếng dựa lưng vào ghế: "Vân Tiêu, tiếp theo cũng đã đến lúc chúng ta nên xử lý chuyện của chúng ta, chàng cảm thấy thế nào?"