“Quân nhi, các ngươi chờ lâu rồi? Ta bảo người làm thu dọn phòng chúng ta một chút, về phần Phong nhi cùng Tiêu nhi thì sắp xếp ở bên cạnh chúng ta, ta cũng có thể bảo vệ bọn chúng.”
“Được,” Quân Phượng Linh nhướng mày cười, quay đầu nhìn phía đám người Vân Lạc Phong, “Nếu các con mệt thì về phòng nghỉ ngơi trước đi, nếu như không mệt thì để Mạch nhi cùng Kỳ Kỳ đưa đi dạo bên trong hoàng thành.”
Nghe được lời này, Diệp Hi Mạch cười sang sảng: “Nghĩa phụ, nghĩa mẫu, người yên tâm, nhị đệ cùng đệ muội cứ giao cho con.”
Đối với Diệp Hi Mạch, Quân Phượng Linh rất yên tâm, có bọn họ mang theo Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu đi trong hoàng thì trên cơ bản là không có vấn đề gì.
“Diệp ca, ta mệt mỏi rồi, chúng ta trở về nghỉ đi.”
Quân Phượng Linh xoa xoa trán, từ khi mang thai, nàng trở nên hay mệt mỏi, làm bất cứ chuyện gì cũng đều có chút lười nhác.
Diệp Cảnh Thần mỉm cười xoa eo Quân Phượng Linh, lại dặn dò Diệp Hi Mạch vài câu, mới đi về phía hậu viện……
Diệp Hi Mạch thu hồi ánh mắt, ha ha cười hai tiếng: “Đi, để ca ca ta đưa các ngươi đi dạo, cũng làm quen hoàng thành này một chút.”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu, không từ chối: “Được.”
Còn Vân Tiêu…… Chỉ cần Vân Lạc Phong gật đầu, hắn cơ bản sẽ không có ý kiến gì.
Nhìn bóng dáng mấy người đi xa, Diệp Kỳ cắn chặt môi, đôi mắt tràn đầy cô đơn.
Dù cho nàng cũng rất muốn đi theo, nhưng mà cuối cùng vẫn không thể mở miệng……
……
Hoàng gia tửu lầu, chính là tửu lầu xa hoa nhất hoàng thành, thức ăn bên trong cũng cực kỳ nổi tiếng, đây cũng nơi tụ hội vô số thứ đẹp đẽ quý giá bên trong hoàng thành.
Nhưng bởi vì tửu lầu này phải đặt chỗ trước, nếu không thì không cách nào vào thưởng thức, vì vậy, trước khi Diệp Hi Mạch tiến vào trong tửu lầu thì đã thương lượng cùng lão bản có thể xếp một chỗ cho bọn họ hay không.
Giờ phút này, Diệp Hi Mạch chân trước vừa rời đi không bao lâu thì Vân Lạc Phong liền bước vào ngạch cửa của tửu lầu, nhưng mà, bởi vì Hỏa Hỏa chỉ lo nói chuyện cùng Vân Lạc Phong, không có chú ý tới bóng dáng phía trước đi ra khỏi tửu lầu, không cẩn thận đụng phải.
Vốn dĩ va chạm này cũng không đáng ngại, nhưng mà lúc Hỏa Hỏa va chạm, dường như lão giả kia không chịu nổi, ngã quỵ trên mặt đất, mất đi ý thức.
Hỏa Hỏa ngây dại, nàng sờ sờ đầu nhỏ, nói: “Sao vậy? Lão nhân này muốn ăn vạ sao?”
Hai chữ ăn vạ này là nàng nghe nói từ trong miệng Tiểu Mạch, nghe nói Tiểu Mạch đi qua thế giới kia, cũng có bao nhiêu người ăn vạ, nên nàng cũng mang ra dùng trong trường hợp này.
Trong phút chốc, ánh mắt mọi người trong tửu lầu đồng loạt chuyển tới, nhìn mấy người xuất hiện ở cửa.
“Lớn mật!”
Hai gã hộ vệ phía sau lão giả kia phản ứng lại, vội vàng rút trường kiếm, chỉ về phía Hỏa Hỏa, mặt vô biểu tình nói: “Ta nghi ngờ ngươi muốn mưu hại đại nhân chúng ta! Cho nên, các ngươi lập tức đi một chuyến cùng ta!”
Hỏa Hỏa bĩu môi: “Thật đúng là muốn ăn vạ? Người đã một đống tuổi, có chút mặt mũi nào không? Lão nhân, ngươi đừng giả bộ ngủ, nhanh đứng lên cho ta!”
Nàng chống nạnh, nhìn xuống lão nhân đang hôn mê bất tỉnh, ngôn ngữ tràn ngập khinh thường.
“Làm càn!” Sắc mặt hộ vệ biến đổi, lạnh giọng hét lớn.
Hắn không biết ăn vạ là có ý gì, có thể tưởng tượng ra cũng không phải lời hay gì!
Giờ khắc này, người trong tửu lầu cũng nghị luận nhìn phía Hỏa Hỏa, ánh mắt tràn đầy không tán thành.