Quân Phượng Linh trầm mặc hồi lâu, hỏi: "Phong Nhi, con làm như vậy có phải vì bảo vệ hài tử chưa ra đời của ta?"
Nha đầu này thông minh lanh lợi như vậy, sao lại không đoán ra tin tức mình mang thai? Như vậy, nhóm người Diệp Cảnh Huyền kia khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng!
"Vâng."
Vân Lạc Phong không có phủ nhận.
"Phong Nhi, con không cần phải làm như vậy," Quân Phượng Linh cười khổ một tiếng, "Con và Tiêu Nhi với ta mà nói, có phân lượng rất quan trọng, sao ta có thể để cho các con mạo hiểm được? Con làm như vậy... Làm sao ta có thể hoàn toàn an tâm được?"
Ngón tay Vân Lạc Phong nhẹ nhàng phe phẩy trước người Quân Phượng Linh, khóe môi hơi hơi nhếch lên thoáng qua một nụ cười: "Cái này, coi như ta đưa cho đệ đệ muội muội chưa ra đời một phần lễ vật."
Đệ đệ muội muội?
Diệp Cảnh Thần và Quân Phượng Linh nhìn nhau, đều thấy đucợ dưới đáy mắt nhau sự vui sướng.
"Phong Nhi, con nói là, nương con thật sự hoài long phượng thai?"
Diệp Cảnh Thần kích động không thôi, còn kém chút ôm lấy Quân Phượng Linh mạnh mẽ hôn một cái.
"Không sai." Vân Lạc Phong hơi hơi nhếch môi, "Nương, người có thai, nhất định phải duy trì thể xác và tinh thần vui vẻ, ta và Vân Tiêu người không cần lo lắng, chỉ cần vị Thánh Linh Giả kia của Diệp gia các ngươi không có ra tay, chúng ta sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì."
Trên thực tế, Vân Lạc Phong cũng không biết thực lực của Vân Tiêu tới hôm nay ở cảnh giới nào, cũng không rõ ràng lắm hắn có ngang tay với vị Thánh Linh Giả kia hay không.
Nhưng mà, ngoại trừ vị Thánh Linh Giả này, những người khác của Diệp gia không phải là đối thủ của Vân Tiêu!
Mặc dù thực lực Quân Phượng Linh cũng không kém, nhưng bây giờ bà lại đang có thai, chắc chắn thực lực có hơi suy nhược, nếu như lúc này truyền ra tin tức bà mang thai, khẳng định những người đó sẽ thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị ra tay với bà.
Như vậy, còn không bằng để cho bọn họ đến hấp dẫn sự thù hận này!
Quân Phượng Linh có chút cảm thán, cả đời này, có thể có một người nhi tức như vậy, bà còn tiếc nuối cái gì?
"Quân Nhi, nàng an tâm dưỡng thai, ta sẽ bảo vệ Tiêu Nhi và Phong Nhi thật tốt." Trong ánh mắt Diệp Cảnh Thần hiện lên sự nghiêm túc, "Nếu như có người dám đả thương bọn hắn, cho dù ta đây có trở mặt với Diệp gia cũng sẽ bảo vệ bọn hắn!"
Quân Phượng Linh khẽ nhướng mày, cười yếu ớt nói: "Đã nhiều năm ta không trở về Diệp gia, bây giờ trở lại, khẳng định lại bị những người đó xem thường, nhưng mà, ta sẽ không như trước đây chỉ nén giận! Bây giờ, ai dám khi dễ ta, sỉ nhục ta, ta sẽ trả lại gấp trăm lần!"
Chính vào lúc này, một bóng người vội vàng đi đến, sau khi nhìn thấy bóng người đó, Vân Lạc Phong thu hồi tấm ngăn cách, đi tới bên cạnh Quân Phượng Linh.
"Đại thiếu gia." Gia đinh vội vàng bẩm báo nói, "Các trưởng lão cho mời người đi qua đó."
Diệp Cảnh Thần nhướng mày: "Được, ta sẽ đến sau."
Nói xong lời này, hắn quay đầu đối mặt Quân Phượng Linh, khuôn mặt ôn nhu nói: "Quân Nhi, ta đi một lát sẽ trở lại, nếu như có người Diệp gia khi dễ nàng, không cần khách khí với hắn, đánh lại cho ta, nhớ kỹ, cho dù như thế nào, ta cũng sẽ đứng bên cạnh nàng!"
Quân Phượng Linh khẽ gật đầu, theo bản năng bà vỗ về bụng mình, nghĩ đến có thể còn có người Diệp gia ở đây lại vội vàng để tay xuống.
"Được, ta chờ chàng."
Diệp Cảnh Thần ôn nhu sờ sờ đầu bà, xoay người nói: "Ngươi đi phía trước dẫn đường đi."
"Mời đại thiếu gia đi theo ta."
Gia đinh làm một động tác mời, liền đi ở phía trước dẫn đường.
Cho dù người gia đinh này cực kỳ khách khí, nhưng giữa trán vẫn bộc lộ ra sự khinh thường hắn...