Khuôn mặt nhỏ của Hỏa Hỏa đỏ bừng, vừa muốn phát tiết thì đột nhiên Vân Lạc Phong duỗi tay túm chặt nàng, khóe môi gợi lên một độ cong lười biếng.
“Ngươi tin hay không, ta có thể khiến ông ấy lập tức tỉnh lại.”
Hộ vệ hừ lạnh một tiếng, dù cho hắn không nói một lời, lại từ trong mắt nhìn ra là hắn không tin.
“Hỏa Hỏa, ngươi tránh ra.”
Vân Lạc Phong nói xong lời này thì đi thẳng hướng lão giả ngã xuống đất không dậy nổi.
“Đứng lại!”
Hai gã hộ vệ đổi sắc mặt, vừa định động thủ với Vân Lạc Phong thì vào lúc này, nam tử lãnh khốc luôn im lặng không nói đột nhiên ra tay.
Không có bất luận dấu hiệu gì, lực lượng cường đại xuyên vào thân thể, làm bọn hắn không thể chống cự, bị công kích nên bay ra ngoài, hộc máu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Lạc Phong đi về phía lão giả.
Thiếu nữ đi đến trước mặt lão giả, bỗng nhiên trong tay xuất hiện ba cây ngân châm, nhanh chóng đâm lên huyệt vị ở đỉnh đầu của lão giả, rồi sau đó, theo ngón tay nàng chuyển động, một tia linh lực chậm rãi tiến vào thân thể.
Không tới mấy giây sau, lão giả hôn mê bất tỉnh mở mắt ra, ánh mắt ông ta tràn đầy mê mang, hiển nhiên còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Đại nhân!”
Hộ vệ kia nhìn thấy lão giả thức tỉnh, sắc mặt vui vẻ, hung hăng trừng mắt nhìn Hỏa Hỏa một cái.
“Vừa rồi nha đầu này đánh lén người, làm cho đại nhân ngài chịu trọng thương, thuộc hạ……”
“Làm càn!”
Rốt cuộc lão giả phục hồi tinh thần lại, ném một cái tát về phía hộ vệ, cắt ngang lời hắn: “Xin lỗi vị cô nương này!”
Hộ vệ hoàn toàn ngây ngốc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lão giả không liếc hắn một cái nào nữa, đứng lên khỏi mặt đất, cung kính nắm tay lại bái Vân Lạc Phong: “Vị cô nương này, vừa rồi là ngươi cứu lão phu?”
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn ông ấy: “Ta chỉ là muốn chứng minh chuyện người té xỉu không liên quan đến muội muội của ta! Hỏa Hỏa, chúng ta đi thôi.”
Lão giả còn muốn nói gì, nhưng Vân Lạc Phong căn bản không cho ông cơ hội này, một lát liền biến mất ở trước mắt ông.
Ông ta hít sâu một hơi, nói: “Đi tra thân phận cô nương này cho ta.”
“Vâng, đại nhân.”
Hai gã hộ vệ chắp tay, tôn kính đáp.
Hoàng cung.
Ngự thư phòng, bóng dáng mặc y phục vàng đang phê duyệt tấu chương, có lẽ là mấy ngày nay quá mức mệt nhọc, lúc này, trên mặt nam nhân mang theo một chút mỏi mệt, sắc mặt cũng hơi vàng như nến.
“Bệ hạ.”
Thái giám vội vàng đi tới, bẩm báo nói: “Huyền Thiên đại nhân tới.”
Nam nhân giật mình, nói: “Để ông ấy tiến vào.”
“Vâng, bệ hạ!”
Sau khi thái giám nói xong, liền vội vàng lui ra, một lúc sau một lão giả mặc trường bào màu sợi đay tiến vào ngự thư phòng.
Nếu Vân Lạc Phong ở chỗ này, khẳng định có thể nhận ra vị Huyền Thiên đại nhân này, đó là lão giả ăn vạ ở tửu lầu.
“Huyền Thiên, có tìm được biện pháp chẩn trị cho Hoàng Hậu?” Giọng nói của nam nhân có chút mệt mỏi, nhàn nhạt hỏi.
Từ sau khi Hoàng Hậu gả cho bệ hạ thì đều luôn phu thê tình thâm, đáng tiếc, thân là Hoàng đế bệ hạ có quá nhiều bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể thiếu tam cung lục viện.
Hoàng Hậu vì bệ hạ, rang nhịn xuống nữ nhân khác.
Có lẽ là xuất phát từ áy náy với Hoàng Hậu, cho tới nay bệ hạ đều đối xử với nàng rất tốt.
Nhưng mà, làm việc tốt thường gian nan, không biết nguyên nhân ra sao, Hoàng Hậu cùng Đại phu nhân của Diệp gia là Quân Phượng Linh đều không thể có thai, thân là vua của một nước, bệ hạ vì thế nên bị áp lực rất lớn.