Mà sau này thành tựu của nữ nhân này nhất định thật phi phàm!
“Người như Vân Lạc Phong rất nguy hiểm, nếu chỉ dùng biện pháp mượn sức sẽ không có cách nào khống chế nàng trong tay, chỉ có mỹ nam kế mới hiệu quả với nàng.” Trong ánh mắt Bạch Túc hàm chứa sự vui vẻ: “Dù sao tư liệu ta điều tra được thì nữ nhân này mê luyến sắc đẹp của Vân Tiêu, thường đùa giỡn hắn, vì thế ta chỉ có thể hy sinh nhan sắc của chính mình!”
“Thiếu chủ…” Nữ tử xinh đẹp khẽ mím môi đỏ, trong đôi mắt yêu dị là sự khó hiểu: “Thuộc hạ cho rằng thiếu chủ quá mức với dụng tâm với Vân Lạc Phong, nàng cũng chỉ là một người bình thường mà thôi…”
“Người bình thường?” Bạch Túc lạnh lùng liếc nhìn nữ tử xinh đẹp: “Lúc ta lần đầu tiên gặp nữ nhân kia, nàng mới chỉ là Cao Linh Giả thôi! Ngay cả Địa Linh giả cũng chưa tới! Nhưng bây giờ mới qua bao lâu? Nàng cũng đã tới Thiên Linh Giả? Thiên phú như thế sợ rằng cả ta cũng kém nàng, ngươi lại nói nàng chỉ là người thường?”
Thân mình nữ tử xinh đẹp run lên, đôi mắt trừng lớn kinh ngạc.
Như thế nào trong thời gian ngắn như vậy nàng có thể đạt đến Thiên Linh Giả? Thiên phú thế này phải cường đại cỡ nào? Khó trách thiếu chủ đối với nàng dụng tâm như thế.
Không tiếc hy sinh nhan sắc cũng muốn nàng quy thuận Bạch gia!
Nhưng mà…
Nghĩ đến tình cảm thầm mến mình chôn dấu ở trong lòng, trên mặt nữ tử xinh đẹp vô cùng chua xót, trái tim giống như bị kim đâm đau đớn không thôi…
Đêm khuya.
Ánh trăng bao phủ toàn bộ phủ Tướng quân có vẻ vô cùng an tĩnh, Vân Lạc Phong ngồi ở trong đình hóng gió, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầ Trà Sữa, trong đôi mắt khẽ nhắm toát ra ánh sáng khó hiểu.
Lân này, Tiểu Bạch không theo nàng trở về mà vì Thiên Nhai nói có việc muốn nàng hỗ trợ, vì vậy hắn dẫn nàng đi, vì vậy phía sau nàng mới thiếu một tiểu tuỳ tùng.
“Trà Sữa, ngươi thật sự thấy người nọ đi đến khách điếm?”
Trà Sữa kêu chi chi, gật đầu.
Lúc Đương Vân Lạc Phong thiêu hủy sính lễ, nàng cảm nhận được một hơi thở cố gắng che giấu, cũng chính vì nguyên nhân này, nàng ngầm phái Trà Sữa đi theo người nọ.
Muốn nhân cơ hội này điều tra rõ rốt cuộc sính lễ đó là ai đưa đến.
“Ngươi có tìm hiểu xem người nọ là ai không?”
Vân Lạc Phong hơi cau mày, trầm giọng nói.
Ngay lúc Vân Lạc Phong hỏi xong câu này, đột nhiên không khí chung quanh trở nên mỏng hơn, gió thổi mạnh hơn, lá cây kêu xào xạc.
“Nếu đã tới thì xuất hiện đi.”
Bàn tay vỗ về Trà Sữa khẽ dừng một chút, cũng không ngẩng đầu lên nói.
“Không nghĩ tới lòng cảnh giác của ngươi lại cao như thế, ta thật sự không nhìn lầm ngươi.”
Một bộ trường bào màu ánh trăng cuất hiện trước mặt thiếu nữ, khóe môi nam nhân hơi nhếch lên, gợi lên một nụ cười tà mị, hắn mỉm cười, đôi mắt nhìn chăm chú thiếu nữ đứng trước mặt.
“Những sính lễ đưa tới Vân gia, là ngươi đưa?”
Giọng nói Vân Lạc Phong vô cùng lạnh lẽo, lạnh lùng hỏi.
“Ngươi không cảm thấy… Hai chúng ta là cùng một loại người hay sao?” Bạch Túc ý cười càng sâu, ánh trăng chiếu lên mặt mang theo nét tà khí: “Nếu ngươi nguyện ý gả cho ta, ta sẽ cho ngươi vinh quang vô thượng.”
Vân Lạc Phong hơi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tràn đầy khí phách, dần dần dừng ở trên người Bạch Túc.
“Ta muốn vinh quang, ta sẽ đạt được bằng chính đôi tay của mình! Mà không cần bất cứ kẻ nào cho! Huống chi, ta không cho rằng ngươi có năng lực này!”
“Ta không được, chẳng lẽ Vân Tiêu được?”
Bạch Túc bước thêm vài bước đến gần Vân Lạc Phong, đôi mắt nheo lại lộ ra sự nguy hiểm, hắn bàn tay vung lên, mạnh mẽ bắt được cánh tay của nàng, cười lạnh nói: “Vân Lạc Phong, tin tưởng ta! Chỉ cần cho ta thời gian, Vân Tiêu cũng không có cách nào đánh bại ta!”