Người một khi chết đi, còn có thể chuyển thế trùng sinh, nhưng một khi thần hồn đều diệt, thì cũng tương đương với việc biến mất ở trên đời này.
Hồng Loan cười lạnh một tiếng: "Năm đó, ta còn nhỏ, ký ức về mẹ cũng không sâu sắc lắm, nhưng bà ấy dù sao cũng là mẹ của ta, ta làm sao có thể không hận ông ấy cho được? Đôi khi, ta thật sự không muốn nghĩ đến người cha này!"
Vân Lạc Phong uống một ngụm trà, tiếp tục nghe Hồng Loan kể tiếp.
"Có lẽ là do báo ứng, nhiều năm qua, cha ta nạp vô số tiểu thiếp, nhưng lại không một người nào có thể mang thai." Ý cười của Hồng Loan càng lạnh hơn: "Vân Lạc Phong, ngươi nói xem, sao nam nhân có thể tuyệt tình như thế? Thiên hạ này, là do mẹ ta cùng cha ta đánh hạ, nhưng khi ông ấy đoạt được thiên hạ này rồi, chỉ chớp mắt đã muốn nạp thiếp. Quyền thế thiên hạ, đối với nam nhân mà nói, thật sự quan trọng đến như vậy sao?"
Thời khắc này, trong đầu Vân Lạc Phong bỗng hiện ra một gương mặt tuấn mỹ mà lãnh khốc, khóe môi nàng khẽ nở một nụ cười.
"Nếu hắn yêu ngươi, thì sẽ vì ngươi từ bỏ toàn bộ thiên hạ, nếu hắn không yêu ngươi, vậy trong mắt hắn, ngươi không quan trọng bằng thiên hạ."
Năm đó, lúc mới gặp Vân Tiêu, nàng chỉ là một phế vật với thanh danh hỗn độn.
Mà hắn lại là Quỷ Đế cao cao tại thượng!
Vì nàng, hắn cam nguyện buông bỏ thân phận, trở thành nam nhân sau lưng nàng.
Nếu nàng mở miệng, nam nhân kia chắc chắn sẽ đánh hạ thiên hạ mà dâng tặng cho nàng.
Cuộc đời này, có được phu quân như hắn, còn cầu gì nữa?
"Vân Lạc Phong, vừa rồi ta đã nói với phụ thân, nếu ông ấy còn ép ta, thì phủ Châu chủ này ta không cần cũng được! Kỳ thực, ta cũng chỉ là hù dọa ông ấy mà thôi, ông ấy chỉ có mình ta là nữ nhi, phủ Châu chủ này không cho ta thì cho ai? Tuy rằng ta không thích quyền thế, nhưng phủ Châu chủ này ta phải nắm trong tay!" Ánh mắt Hồng Loan trở nên kiên định: "Chỉ vì thiên hạ Đông Châu này, có một phần của mẹ ta, ta tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ kẻ nào chiếm tiện nghi!"
Buồn cười!
Sao nàng có thể từ bỏ Đông Châu?
Vì mẫu thân, nàng tuyệt đối sẽ không để Đông Châu rơi vào tay người khác!
"Ta tin tưởng vào thực lực của ngươi!"
Vân Lạc Phong hơi hơi mỉm cười, bằng vào thực lực của Hồng Loan, xác thực là có thể đạt được thành tựu về sau.
Chỉ là không biết, khi đó, có nam nhân nào có thể đả động được tâm của nàng ấy nữa hay không?
Lăng Trần, tuyệt không phải là lựa chọn của Hồng Loan!
"Tiểu thư!"
Một nha hoàn mở cửa phòng ra bước vào, vội vàng bẩm báo: "Lăng Trần công tử còn ở trước cửa chưa chịu đi!"
"Không cần để ý đến hắn!" Hồng Loan liên tục cười lạnh: "Hắn thích chờ cứ để hắn chờ, ta thật muốn xem thử, hắn ta có thể chờ bao lâu! Dựa theo tính cách của Lăng Trần, không tới ba canh giờ thì hắn nhất định sẽ rời đi."
Hồng Loan quả thật đã xem trọng Lăng Trần rồi, đừng nói là ba canh giờ, ngay cả một canh giờ hắn cũng chờ không được, thì đã vội vàng rời khỏi đây, đi đến tửu lâu để khuyên Hạ Sơ.
Tuy nhiên, Hạ Sơ sớm đã hạ quyết tâm, không đủ năm ngày tuyệt không đứng dậy.
Vì thế, hận ý của Lăng Trần đối với Hồng Loan lại tăng thêm mấy phần, còn về cảm giác trống rỗng trong lòng hắn trước đó, sớm đã bị hắn ném ra sau đầu.
"Hồng Loan, ngươi chờ xem, hôm nay ngươi đối đãi với Sơ nhi như thế, một ngày nào đó, ta sẽ bắt ngươi phải trả lại gấp ngàn vạn lần."
Lăng Trần oán hận, nói.
Thời khắc này, hai mắt Lăng Trần đang bừng lửa giận, cho nên không hề chú ý tới, trong mắt Hạ Sơ đang hiện lên sự đắc ý cùng âm hiểm.
Hồng Loan, tính cách của ngươi quá bá đạo vô lý, mà nam nhân, vĩnh viễn đều không thích nữ nhân giống như ngươi! Chỉ cần ta sử dụng một chút thủ đoạn, thì ngay cả bạch y thiếu niên tuyệt thế vô song ở bên cạnh ngươi kia, cũng sẽ trở thành vật trong lòng bàn tay của ta!
Lúc này, trong đầu Hạ Sơ bỗng xuất hiện một gương mặt tùy ý mà tự tin, trong mắt nàng ta cũng hiện lên một tia si mê.
Thiếu niên tuyệt thế như vậy, đây là lần đầu tiên nàng ta gặp được.
=== ====== ====== =========