Âm thanh của Vân Lạc Phong nhẹ nhàng, làm như búa tạ hung hăng đánh vào trong lòng mọi người ở đây, làm cho trong lòng bọn họ đều run lên.
Quân Phượng Linh ngơ ngác nhìn Vân Lạc Phong, hiển nhiên là còn chưa phản ứng kịp theo câu nói này.
"Con... Con đang nói thật sao?"
Nàng thật sự có thể trị liệu cho bà?
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu: "Con còn thiếu một ít dược liệu, chờ sau khi người cho người ta mang những dược liệu này đến, từ hôm nay bắt đầu, con liền batt81 đầu chữa bệnh cho người!"
Quân Phượng Linh và Diệp Cảnh Thần nhìn nhau, đều thấy được kích động trong mắt đối phương.
Nếu như bà thật sự có thể mang thai, những người Diệp gia sẽ không còn tư cách trục xuất bọn họ khỏi gia tộc.
"Được!" Diệp Cảnh Thần kiềm chế lại kích động torng lòng, nói: "Con cần những dược liệu nào, ta lập tức phái người đưa đến những dược liệu đó cho con!"
Y thuật của Vân Lạc Phong bà đã sớm nghe nói qua, cho nên, nếu bọn ta có thể khẳng định năng lực trị liệu cho bà, bà tin tưởng, nàng tuyệt đối có thực lực này.
"Diệp ca, chuyện này giao lại cho chàng, bây giờ ta còn có rất nhiều lời muốn nói với Tiêu nhi và Phong nhi, trước bữa tối, chàng đừng đến quấy rầy chúng ta!"
Quân Phượng Linh chớp mắt nhìn Diệp Cảnh Thần, chợt lôi kéo tay Vân Lạc Phong, đi về phía hậu viện.
Vân Tiêu nhìn thấy Vân Lạc Phong bị bà kéo đi, tự nhiên cũng đi theo.
"Diệp Kỳ!" Diệp Hi Mạch thu ánh mắt từ trên người Vân Lạc Phong trở về, chuyển sang nhìn sắc mặt trằng xanh của Diệp Kỳ, hơi hơi nhíu nhíu mày: "Bọn hắn là ca ca tẩu tẩu của muội, sao này muội khách khí với họ một chút, đừng bị những người khác lợi dụng!"
Diệp Kỳ ngẩn ra, cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Nhu Nhi cũng bị người lừa, nàng là vô tội!"
Cho dù nàng một câu này nói cực kỳ nhẹ, lại vẫn lại là bị Diệp Hi Mạch nghe được..
Hắn cười lạnh một tiếng: "Ta mặc kệ muội đối với Tiết Nhu Nhi kia có bao nhiêu tin tưởng, ta chỉ biết, hai người bọn họ là người thân của nghĩa phụ nghĩa mẫu! Những năm gần đây, không có nghĩa phụ cùng nghĩa mẫu, liền không có sự tồn tại của hai người chúng ta! Cho dù như thế nào, ta đều sẽ không cho muôi làm ra chuyện tổn thương đệ đệ và đệ muôi!"
Nói đến đây, hắn dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Nếu muội là người khác, ta đã chẳng nói nhiều như vậy cùng muội làm gì cho hao hơi, ta sẽ không nói nhiều câu vô nghĩa với muội, ta nguyện nói nhiều với muội như vậy, cũng là nhìn thân phận ngươi là muội muội ta! Ta không hy vọng một nhà chúng ta vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh!"
Trước đó hắn không có gặp qua Vân Tiêu, nhưng cũng biết đệ đệ ở bên ngoài chịu không ít cực khổ.
Hiện giờ hắn và đệ muội trở về rất không dễ dàng, sao hắn ta có thể cho phép có người tổn thương đến bọn họ?
Diệp Kỳ ngẩng mặt lên: “Ta thật sự không thích Vân Lạc Phong kia! Ai cho huynh vì những người đó mà tức giận mắng ta ? Đúng là, ta thích nghĩa phụ và nghĩa mẫu!! Vì nghĩa phụ nghĩa mẫu, ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì xúc phạm đến bọn họ, huynh cứ yên tâm!"
Diệp Hi Mạch không nói thêm gì nữa, hắn thờ ơ đảo nhìn Diệp kỳ, rồi xoay người đi về phía hậu viện.
Nếu đã biết muội muội không phải quá mức ngu xuẩn, thì có lẽ nàng sẽ rất tốt....
Đáng tiếc, sự ngu ngốc của nàng, hắn lại không thích!
Diệp Kỳ hơi hơi rũ mắt xuống, đáy mắt hiện lên vùng vẫy, cuối cùng vẫn lựa chọn rời khỏi cửa Diệp trạch.
Trong tửu lầu xa hoa rộng lớn, Diệp Kỳ chỉ vừa mới bước vào, liền đâm đầu vào một vị nữ tử áo đỏ.
Diện mạo của nàng hết sức xinh đẹp kiều diễm, giống như một đóa Hồng Mẫu Đơn, tươi đẹp mà đẹp đẽ quý giá.
"Chờ một chút!"
Mắt thấy Diệp Kỳ nghiêng người đi qua, nữ tử áo đỏ kia đột nhiên lên tiếng, ngăn chặn bước chân của nàng.