Đó chính là, Hoàng Hậu nương nương sớm được chủ nhân nhà mình chữa khỏi cải tử hồi sinh! Hắn có mưu kế đến nhường nào cũng không thay đổi được gì!
“Ta vốn đang suy nghĩ, nên giúp Hoàng Hậu bắt hung thủ hay không, rốt cuộc Hoàng Hậu đã từng là bạn cũ của mẫu thân ta, không nghĩ tới hung thủ đã tự mình nhảy tới nhanh như vậy, nếu ta không lợi dụng một phen, chẳng phải là rất xin lỗi ả sao?”
Vân Lạc Phong dựa lưng lên ghế, vẻ mặt lười biếng, ý cười bên môi mang theo tà khí, trong đôi mắt đen toả ra ánh sáng xinh đẹp.
“Chủ nhân, ngươi tính toán làm như thế nào?” Trà Sữa chớp chớp mắt, hỏi.
“Tương kế tựu kế!”
Tương kế tựu kế?
Trà Sữa sửng sốt, nhưng thật ra trong lòng nổi lên đồng tình với Diệp Cảnh Huyền cùng Thục phi, hai người kia, rõ ràng là tự đâm đầu vào đao!
“Trà Sữa, ngươi tiếp tục đi theo dõi Diệp Cảnh Huyền, hắn làm bất luận việc gì cũng đều tới báo ta!” Trong mắt Vân Lạc Phong hiện lên một tia sáng tà ác, trầm giọng nói.
“Vâng, chủ nhân.”
Sauk hi Trà Sữa lên tiếng, chít một tiếng rồi chạy không thấy hình bóng đâu nữa, toàn bộ trong phòng, chỉ còn lại có Vân Tiêu cùng Vân Lạc Phong.
“Vân Tiêu, ta sẽ không để chàng chờ lâu đâu.”
Vân Lạc Phong chậm rãi đứng dậy, tiến lên ôm lấy Vân Tiêu, rũ mắt xuống, nói.
“Chờ sau khi ta đột phá đến Tôn Linh Giả, chúng ta liền thành thân, được không?”
Bỗng nhiên thân mình Vân Tiêu cứng đờ, dường như gương mặt lạnh dần dần hòa tan vì câu nói của thiếu nữ: “Nàng…… Nói chính là sự thật?”
Nàng thật sự nguyện ý thành thân với ta?
Một câu cuối cùng này, bị hắn ngăn lại ở trong lòng, vẫn chưa hỏi ra.
Vân Lạc Phong nở nụ cười: “Ta cũng đã thu sính lễ của chàng, chàng cho rằng ta đang nói dối?”
Đột nhiên, Vân Tiêu ôm chặt lấy thân thể Vân Lạc Phong, hắn dùng lực rất lớn, dường như muốn xáp nhập thiếu nữ vào trong xương cốt của mình.
“Chỉ là ta quá mức kích động…… Phong nhi, cả đời này, nếu nàng không bỏ ta, ta sẽ không buông nàng ra! Nơi nào có nàng, đó là nhà của ta!”
Giọng nói của nam nhân trầm thấp khàn khàn, lại rất dễ dàng tiến vào trong lòng thiếu nữ.
Khóe môi nàng khẽ cong lên.
Nếu nàng không bỏ ta, ta sẽ không buông nàng ra.
Làm sao nàng lại như vậy được chứ?
Có thể được nam nhân này chờ đợi cả đời, nàng còn muốn cái gì nữa?
Chẳng qua……
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nheo mắt lại: “Vân Tiêu, cho dù ta đáp ứng gả cho chàng, nhưng có một điều kiện sẽ không thay đổi! Ta ở trên, chàng ở dưới! Trên đời này, người có thể dạy dỗ chàng chỉ có ta!”
“Thời điểm bình thường, nàng ở trên, nhưng lúc giường chiếu thì nàng ở dưới.”
Ý của hắn chính là, ngày thường ở chung, Vân Lạc Phong ở trên hắn, cái gì hắn cũng đều nghe nàng, nhưng tới lúc giường chiếu thì có lẽ không phải do nàng làm chủ……
Vân Lạc Phong cười càng thêm tà khí, tới gần vài bước về phía Vân Tiêu: “Nếu chàng muốn ở trên, vậy chàng cứ thử xem! Ta sẽ không khoan nhượng đâu!”
Lúc không khí trở nên càng thêm ái muội thì đột nhiên một giọng nói khó chịu vang lên.
“Chủ nhân, ta ủng hộ người làm công, để Vân Tiêu đại nhân làm thụ! Đến lúc đó, nhất định ta phải tới quan sát.”
Hỏa Hỏa ngồi ở trên giường, chân bắt chéo, tay nhỏ chống cằm, tươi cười đầy mặt nhìn Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu.
Sắc mặt Vân Lạc Phong đen xuống: “Hỏa Hỏa, làm sao ngươi ra đây?”
Hỏa Hỏa bĩu môi: “Cây giống kia trong không gian thần điển giống như đã tỉnh, ta sợ nó ăn ta nên chạy ra, hơn nữa……”
Mắt nàng xoay chuyển: “Không bao lâu nữa liền có trò hay để xem, nhất định đến lúc đó không thể thiếu ta.”