Gia đinh cúi đầu chắp tay, tôn kính trả lời.
...
Ban đêm.
Trăng trong như nước.
Vân Thanh Nhã đứng ở trong sân, hai tay chắp sau lưng mà đứng, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng hướng nhìn trời đêm, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt.
Chợt đột nhiên, một chiếc áo choàng màu xanh khoác trên bờ vai hắn, thân mình hắn hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía thiếu nữ thanh tú bông nhiên xuất hiện sau lưng hắn, khuôn mặt nhu hòa lại.
"Thân thể nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục hẳn, vẫn đừng để bị trúng gió thì tốt hơn."
Ninh Hân nhợt nhạt cười: "Vân đại ca, vừa rồi huynh suy nghĩ cái gì vậy?"
Nghe thấy lời ấy, Vân Thanh Nhã lại đưa mắt nhìn đêm tối, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Ta suy nghĩ, nếu là đại ca và đại tẩu còn tại thế, tất nhiên sẽ vì thành tựu bây giờ của Tiểu Phong Nhi mà tự hào."
Ninh Hân quay đầu nhìn sườn mặt nam nhân, giờ mới phát hiện, dưới ánh trăng nam nhân này tốt đẹp như vậy, toàn thân tỏa ra ánh sáng chói mắt.
"Vân đại ca, huynh có nguyện ý nghe về chuyện cũ của ta không?"
Nghe vậy, Vân Thanh Nhã thu hồi ánh mắt, khẽ cười nói: "Nếu như nàng nguyện ý nói chuyện của nàng cho ta biết, ta đây sẽ nghe."
"Vân đại ca," Tầm mắt Ninh Hân hướng nhìn trời đêm, cười khổ nói, "Kỳ thật ta cực kỳ hâm mộ huynh, phụ thân của huynh chân chính là anh hùng hào kiệt! Năm đó, người thà rằng để cho nhi tử và nhi tức tự thân lãnh binh xuất chiến, cũng tuyệt đối không đưa nhi tức mình ra cho hoàng đế địch quốc làm phi tử! Đây mới là khí thế nam nhân! Nếu là đổi thành phụ thân của ta, có lẽ, lựa chọn của hắn chính là giao ta ra ngoài..."
Khi nói những lời này, giọng điệu Ninh Hân tràn đầy bi thương.
"Bởi vì, hắn đã từng gặp một chuyện phải đưa ra lựa chọn, mà lựa chọn của hắn là Ninh gia!"
Không biết là do trời lạnh hay là tâm lãnh, Ninh Hân nắm chặt vạt áo, con ngươi rũ xuống lộ ra một mảnh bi thương.
"Vào mười năm trước, nữ nhi của trưởng lão xuất môn lịch lãm mấy năm mới trở về, khi đó phu nhân Ninh gia đã là mẫu thân của ta! Mà từ nhỏ nữ nhi trưởng lão đó đã ái mộ phụ thân ta! Sau khi biết được chuyện này thì giận tím mặt! Muốn cho phụ thân ta phế đi nương ta, cưới nàng ta làm thê tử."
"Còn phụ thân ta vì yên ổn Ninh gia, hắn không chấp nhận đề nghị của nữ nhi trưởng lão đó, nhưng cũng không cự tuyệt nàng ta! Vì thế, nữ nhi trưởng lão đó cho là nương ta dây dưa không dứt với phụ thân ta, nàng ta vì muốn làm thê tử phụ thân ta, mà đánh nương ta đang sống sờ sờ cho đến chết!"
Ninh Hân hung hăng hít vào một hơi, nắm thật chặt nắm tay cố gắng áp trụ lửa giận trong lòng.
Thế nhưng, cho dù là như vậy, lòng của nàng vẫn không kìm chế được run run.
"Không sai, nữ nhân kia không có hạ độc, cũng không có ám sát, mà nàng ta ở trước mặt mọi người rõ rành rành đánh nương ta đến chết! Bởi vì nàng ta biết, phụ thân của nàng có uy nghiêm rất cao trong tộc, cho nên dù có giết nương ta, phụ thân ta cũng sẽ không làm gì được nàng ta cả."
Vân Thanh Nhã quay đầu nhìn về phía Ninh Hân, hắn vốn cho rằng mình sống đã đủ thê thảm rồi, nhưng quá khứ của Ninh Hân lại cũng không khá hơn chút nào.
Mặc dù nàng thân là Đại tiểu thư Ninh gia cao cao tại thượng, lại trơ mắt nhìn chính mẫu thân thân sinh của mình đang sống sờ sờ bị đánh chết, đây là cỡ nào thống khổ?
Vân Thanh Nhã vô ý thức vươn tay ra, chặt chẽ ôm lấy bả vai Ninh Hân.
"Vân đại ca, nữ nhân kia đã thành công, dù phụ thân ta cực kỳ bi thương khi nương ta chết đi, nhưng ngay cả dũng khí báo thù cho nương ta cũng không có! Bởi vì, phụ thân nữ nhân kia, là trưởng lão đứng đầu của Ninh gia lúc đó, tất cả vì Ninh gia, hắn nhịn xuống! Vẫn là sau khi gia gia ta biết chuyện này, chạy đến Vân gia thay nương ta báo thù! Hơn nữa còn dẫn ta rời khỏi Ninh gia."