Mục lục
Quỷ đế cuồng thê: đại tiểu thư ăn chơi trác táng Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Lạc Phong im lặng đi đến bên người hai tên hộ vệ, sau khi cảm nhận được hơi thở tản ra trên người bọn họ, hai mày bất giác chau lại.


Mị độc, vô sắc vô vị, người bình thường không cách nào cảm nhận được. Chỉ tiếc, Vân Lạc Phong nào phải người bình thường, huống hồ nàng còn có Y Học Thần Điển bên người, vì vậy, nàng nhận ra ngay mị độc một cách dễ dàng.


"Hai người này đã trúng mị độc!"


Vân Lạc Phong khẽ ngẩn đầu lên, không nóng không lạnh nói.


Ầm!!!


Sau khi Vân Lạc Phong buông ra hai chữ mị độc, trong đầu Tiết Nhu Nhi trực tiếp nổ ầm một tiếng.


Ả biết?


Làm sao ả có thể biết được?


Tiết Nhu Nhi cắn cắn môi, hồi tưởng lại, đầu tiên là Vân Tiêu không hề có bất cứ phản ứng gì đối với mị độc, bây giờ nhanh như vậy mà Vân Lạc Phong đã nhận ra hai người kia trúng phải mị độc, Tiết Nhu Nhi có cảm giác hình như mình đã bị người ta hố mất rồi....


"Mị độc?" Quân Phượng Linh hơi sửng sốt một chút.


Tuy bà không biết gì về y thuật, nhưng cũng biết đến cái thứ thuốc như mị độc này.


Chỉ là không ngờ, Tiết Nhu Nhi này lại to gan đến thế, dám đem theo mị độc bên người hòng gây tai họa cho nhi tử của mình.


Tức khác, Quân Phượng Linh nổi cơn thịnh nộ, ánh mắt phẫn nộ bắn thẳng lên người Diệp Kỳ: "Con nhìn đi! Đây là hảo bằng hữu mà con kết giao đó! Hôm nay, ả đừng hòng bước ra khỏi Diệp trạch này nửa bước!"


Sắc mặt Diệp Kỳ tái nhợt, vội vàng chuyển tầm mắt lên người Tiết Nhu Nhi, hy vọng nàng ta có thể cho mình một lời giải thích.


Thế nhưng.... Cái gì cũng không có...


Tiết Nhu Nhi chỉ là đang chìm trong kinh hoảng, hai mắt trừng lớn, cứ thế mà nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong không chớp mắt.


Một cái nhìn này làm cho tâm Diệp Kỳ chợt lạnh, chẳng lẽ mục đích thật sự của Tiết Nhu Nhi khi đến Diệp trạch, chính là vì Vân Tiêu sao?


"Phong nhi, con có thề chữa được cho hai người bọn họ không?" Quân Phượng Linh một lần nữa nhìn về phía Vân Lạc Phong, hỏi.


Vân Lạc Phong cong môi cười: "Mị độc nghe thì đáng sợ, kỳ thật lại chẳng có gì ghê gớm, hai người bọn họ chẳng qua chỉ là bị mê hoặc tâm trí mà thôi, con thi châm một lần là có thể hoàn toàn giải được độc."


Dứt lời, Vân Lạc Phong lấy từ ống tay áo ra một túi ngân châm, cẩn thật lấy ra một cây ngân châm, châm vào huyệt Thần Đình của hai tên hộ vệ.


Chẳng mấy chốc, thần trí của cả hai tên hộ vệ liền khôi phục lại tỉnh táo, hai người bọn họ quay sang nhìn mặt nhau, trên mặt đều mang vẻ khó hiểu, hiển nhiên là còn chưa nhớ được đã xảy ra chuyện gì.


Rất lâu sau, cả hai mới từ từ nhớ lại những hành vi của mình, tức khắc, sắc mặt hai người đều đại biến.


"Gia, phu nhân, xin tha mạng! Thuộc hạ không biết tại sao lại như vậy nữa! Thời điểm mà Tiết Nhu Nhi cầu xin thuộc hạ, thuộc hạ không biết sao lại không tài nào cự tuyệt ra miệng được! Xin gia và phu nhân cho thuộc hạ thêm một cơ hội nữa!"


Hai hộ vệ đồng loạt khấu đầu thật mạnh, lớn giọng khẩn cầu tha tội.


"Chuyện này tuy không phải là ý muốn của hai người các ngươi, nhưng nếu các ngươi không cho Tiết Nhu Nhi cơ hội, ả cũng không thể nào sử dụng mị độc lên người các ngươi được. Vì vậy, hai người các ngươi vẫn phải gánh lấy trách nhiệm cho những sai lầm mà mình đã phạm phải!" Quân Phượng Linh ra lệnh cho hộ vệ gần đó: "Người đâu! Giải hai người này xuống dưới, giam giữ ba tháng, khấu trừ tiền công nửa năm!"


Hai tên hộ vệ kia hiểu hình phạt thế này đã là phu nhân phá lệ khai ân với bọn họ rồi. Hai người vội vàng dập đầu tạ ân, rồi đứng lên đi theo hộ vệ áp giải mình đến phòng giam.


Mị độc đã giải, cho nên, từ đầu đến cuối, hai người bọn họ đều không có nhìn đến Tiết Nhu Nhi dù chỉ là một cái liếc mắt.


Đột nhiên, một nam tử hắc y nhân đi đến bên cạnh Quân Phượng Linh nói nhỏ vào tai bà gì đó, sau khi nghe hắc y nhân nói xong, ý cười bên môi Quân Phượng Linh lại càng sâu hơn.


"Giải hắn ta đến đây!"


"Dạ, phu nhân!"


Hắc y nhân lãnh mệnh lui ra.


Sau khi hắc y nhân rời khỏi, Quân Phượng Linh mới quay đầu lại nhìn Tiết Nhu Nhi lúc này mặt đã xám ngoét như tro tàn: "Tiết Nhu Nhi, ta đưa một người tới gặp ngươi, ngươi nhất định sẽ có hứng thú đối với người này..."


Quân Phượng Linh vừa dứt lời, hắc y nhân vừa rời đi cũng đã trở lại, trong tay còn tóm lấy cổ áo một người mà lôi đi, khi đến gần Quân Phượng Linh thì mới hung hăng ném gã kia xuống đất thật mạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK