“Nàng đã đến.”
Ba chữ đơn giản nói hết vô tận tương tư trong lòng hắn, cũng giống như có một bàn tay khẽ vuốt ve trái tim Vân Lạc Phong.
“Ta tới tìm ngươi.”
Thiếu nữ nhếch môi cười nhạt, đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn nam tử đứng bên cạnh nàng, trong mắt nàng chứa ánh sáng tà khí: “Cũng thuận tiện xem thử ngươi có thông đồng với nữ nhân khác hay không?”
Ánh mắt Vân Tiêu vẫn nghiêm túc, không chớp mắt nhìn Vân Lạc Phong: “Ta chỉ nhìn nàng.”
Trên đời này, ngoại trừ nàng, ở trong mắt hắn nữ nhân khác đều như một đống xương trắng, có gì đẹp?
Nghĩ đến đây, nam nhân dừng một chút, lại tiếp tục nói một câu: “Cả đời này, ta nhìn nàng cũng không đủ, vì sao phải lãng phí thời gian vì những người khác?”
Đây là lời yêu thương tốt nhất Vân Lạc Phong từng nghe.
Cả đời hắn, thời gian nhìn nàng cũng không đủ, làm sao lại lãng phí thời gian quý giá như thế vì những nữ nhân khác?
Vân Lạc Phong hơi nheo mắt lại, nụ cười trên môi dần dần lộ ra sự nguy hiểm: “Những lời này là ai dạy ngươi?”
“Không ai dạy ta.”
Thật sự không có người dạy hắn nói những lời yêu thương đó, hắn chỉ nói ra những lời trong lòng muốn nói mà thôi.
“Xem ra nửa năm nay, sự dạy dỗ của ta với ngươi rất hiệu quả, ngươi đã thông suốt.” Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, trên mặt đều là ý cười: “Về sau, ta không cần dạy dỗ ngươi nữa.”
Vân Tiêu nhăn mày kiếm lại: “Không đủ.”
“Vì sao?”
“Bởi vì… Ta tưởng bị nàng dạy dỗ.”
Những lời này, nếu đổi người nói, Vân Lạc Phong còn có thể xem như đang đùa giỡn nàng, nhưng nếu từ trong miệng Vân Tiêu nói ra, lại trở thành nghiêm túc, làm nàng không có cách nào liên tưởng đến phương diện kia.
Lâm Nhược Bạch chớp mắt, nhìn Vân Lạc Phong, lại nam tử lãnh khốc trước mặt, đáy mắt thoáng qua sự hưng phấn.
Có gian - tình!
Sư phụ và người nam nhân này tuyệt đối có gian - tình!
Nhưng mà nam nhân này đẹp hơn Tiêu Ngọc Thanh nhiều, có tư cách xứng đôi với sư phụ ưu tú của nhà nàng.
Lâm Nhược Bạch càng nghĩ càng hưng phấn, hạt giống bát quái trong lòng nàng dần dần nẩy mầm, lớn lên…
Đáng tiếc, không đợi Lâm Nhược Bạch bát quái một chút, bên cạnh đã truyền đến giọng nói mất hứng.
“Lúc trước ở Long Nguyên Quốc ngươi xuống tay với ta và Tiêu Kính, căn bản không phải nhìn chúng ta không vừa mắt, mà là vì phế vật này phải không?” Lăng Dao phẫn nộ chỉ Vân Tiêu, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Không nghĩ tới ngày đó bọn họ phải chịu thương tổn, đều vì phế vật này!
“Giờ ngươi mới biết?” Vân Lạc Phong liếc Lăng Dao, nhếch khóe môi, nói: “Trên đời này, không có hận thù nào vô duyên vô cớ, buồn cười các ngươi lại thật sự cho rằng chỉ vì ta nhìn các ngươi không vừa mắt! Ta bất quá chỉ trút giận cho nam nhân của ta mà thôi!”
“Ngươi…” Lăng Dao phẫn nộ trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong: “Ngươi thật đúng là đắm mình trong trụy lạc, lại trở thành một cặp với phế vật này! Ta nói cho ngươi biết, ngươi chỉ nhặt lại rác rưởi ta không cần mà thôi.”
Trong khoảng thời gian này, Lăng Dao phải kìm nén nhiều, tự nhiên lúc này muốn phát tiết phẫn nộ trong lòng ra.
Mà nàng thấy người có tính cách cao ngạo như Vân Lạc Phong tuyệt đối khinh thường nhặt rác rưởi của người khác!
“Rác rưởi với ngươi nhưng lại là chí bảo trong lòng ta.” Ánh mắt của Vân Lạc Phong thâm trầm đáng sợ giống như đêm tối: “Hơn nữa, rồi sẽ có một ngày ngươi sẽ hối hận vì quyết định của chính mình.”