Mà cũng phải thôi, bằng vào năng lực của lão già Lâm U này, còn chưa đủ tư cách để gặp mặt chủ tử.
"Thân phận của bổn tọa, ngươi còn chưa có tư cách được biết!" đôi mắt phượng hẹp dài của nam nhân quét về phía Lâm U, giọng nói trong trẻo nhưng lại lạnh lùng tuyệt tình, trên gương mặt tuyệt mỹ hiện tại là một mảnh âm trầm, ánh mắt kia, âm u nặng nề đến mức khiến lòng người run sợ.
Lâm U có lẽ cũng bị dọa sợ, cho nên cả ngươi hơi chấn động một chút, cũng không có lá gan tiếp tục nhìn vào mắt của nam nhân.
Cảm giác như..... Nam nhân này là ma thần đến từ địa ngục, chỉ cần liếc nhìn hắn một cái, cũng sẽ khiến bản thân rơi vào nơi vạn kiếp bất phục.
"Các ngươi cứ chờ mà coi!" hai mắt Lâm U tối sầm lại, phất mạnh trường bào một cái: "Ta xác thật không có quyền từ chối, không cho ngươi tham gia đại hội y sư, tuy nhiên.... Linh hồn Chi Quả lại vẫn nằm trong tay ta, ta không cho ngươi, thì ngươi vĩnh viễn cũng không thể có được nó!"
Nói xong lời này, Lâm U lần nữa phất mạnh vạt áo, khí thế dạt dào mà xoay người rời đi.
Nam nhân khẽ híp mắt phượng, lạnh lùng nhìn theo phương hướng Lâm U rời đi, khóe môi khẽ nhếch lên cười đầy trào phúng.
Nam nhân dường như là đang nói với Vân Lạc Phong, lại dường như là từ mình lầu bầu.
"Đối với loại chó điên này, so với việc để mặc cho nó cắn ngươi một cái, còn không bằng dùng loạn côn đánh chết!"
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn nam nhân yêu diễm đang đứng cạnh mình: "Ta không phải chó, hiển nhiên là sẽ không cắn nhau với chó điên, huống chi, cắn xé với chó điên, người chịu thiệt vĩnh viễn cũng chỉ có ngươi!"
Tầm mắt của nam nhân yêu diễm rốt cuộc cũng đặt lên người Vân Lạc Phong, hắn nhẹ nhàng nâng lên chiếc cằm trắng như tuyết của mình, đôi mắt cuồng quyến ngắm nhìn thật sâu người nữ tử đang đứng trước mặt.
"Vừa rồi lão già kia đối với ngươi như vậy, chẳng lẽ ngươi lại không tức giận một chút nào à?"
Vân Lạc Phong nhún vai: "Ngươi cũng đã nói lão ta là chó điên, ta thân là người, sao lại hạ mình đi so đo với một con chó?"
"A~?"
Nam nhân nhướng nhướng mày, hứng thú nơi đáy mắt càng nồng đậm: "Xem ra tính tình của ngươi cũng không tệ lắm, là bổn tọa nghĩ xấu cho ngươi rồi!"
Hắn vốn tưởng đem Lâm U đưa đến trước mặt Vân Lạc Phong, thì Vân Lạc Phong nhất định sẽ nhân cơ hội này mà dạy cho Lâm U một bài học nhớ đời, thế nhưng, hắn lại ngàn vạn lần không đoán được, lòng dạ của nữ tử này lại rộng lượng như thế, là bản thân hắn đã lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử rồi.
Cũng không biết mấy lời đồn thổi bên ngoài kia làm sao mà hình thành nữa?
Chẳng phải nói lòng dạ Vân Lạc Phong rất hẹp hòi à? Chẳng phải nói nữ nhân này chưa bao giờ để bản thân chịu ủy khuất dù là nhỏ nhất hay sao? Là ai nói nếu như có kẻ nào dám vũ nhục cô ta một câu, thì cô ta chắc chắn sẽ một lời không hợp liền động thủ? Những lời này rốt cuộc là do ai lan truyền ra thế? Có biết tôn trọng sự thật là cái gì không hả?
"A....!"
Giữa lúc nam nhân đang vô cùng khâm phục sự rộng lượng của Vân Lạc Phong, thì ở một chỗ cách nơi hai người bọn họ đang đứng không xa, đột ngột vang lên tiếng hét chói tai của Lâm U.
"Ở đâu ra nhiều Tầm Kim Thử như vậy chứ? Có ai không? Mau giúp lão phu đuổi hết mấy con Tầm Kim Thử này ra khỏi người của ta! Cứu mạng! Đừng cắn lỗ tai của ta!"
Tiếp theo đó, là những âm thanh ầm ĩ nhốn nháo vang lên, mãi một lúc lâu sau, có lẽ là số Tầm Kim Thử kia đều đã rút đi, cho nên nơi đó mới khôi phục lại sự yên tĩnh...
Khóe miệng nam nhân co rút liên hồi: "Ta xin rút lại hết tất cả những gì vừa nói!"
Lòng dạ rộng rãi?
Nếu lòng dạ của nữ nhân này mà thật sự rộng rãi, vậy hắn sẽ lấy đầu mình xuống cho Thiên La đá ngay lập tức.
Hắt xì!
Ẩn thân ở chỗ tối, Thiên La tự dưng không nhịn được mà hắt xì mấy cái, hắn quẹt quẹt mũi, không biết tại sao, vừa rồi đột nhiên hắn lại có một cảm giác rợn cả tóc gáy.
Phủ đệ vốn ồn ào rồi trở nên an tĩnh, lúc này lại trở nên ồn ào một lần nữa, vì Lâm U đang nổi giận đùng đùng quay lại, hai mắt tóe lửa mà nhìn Vân Lạc Phong.
"Mấy con Tầm Kim Thử vừa rồi có phải là của ngươi hay không?"
Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn Lâm U: "Chứng cứ?"
"Ngoài trừ ngươi ra thì còn có ai có thể làm ra loại chuyện thất đức như vậy nữa hả?" Lâm U tức đến độ muốn giết người luôn rồi.
Lão ta thật sự không ngờ, Vân Lạc Phong lại âm hiểm như vậy.
Mà cố tình lão ta lại không thể lấy ra được chứng cứ gì!