Xong rồi!
Bây giờ, xem như nàng hoàn toàn thua rồi!
Ngoài cung điện, âm thanh rộn ràng nhốn nháo truyền tới, một lúc sau, thiếu niên tuấn mỹ lạnh nhạt dẫn theo một đám người từ ngoài cửa đi đến, bàn tay hắn vung lên, hờ hững mệnh lệnh: “Người đâu, bắt đám người Dung Hoàng hậu lại!”
“Không!”
Mắt thấy người này tràn ngập sát đi tới hướng mình, rốt cuộc Dung Hoàng hậu hoàn hồn, thét to: “Các ngươi buông bổn cung ra, bổn cung là Hoàng hậu một nước, mẫu nghi thiên hạ, các ngươi dám xâm phạm bổn cung, bổn cung tru diệt cửu tộc các ngươi!”
Mái tóc đẹp rối tung xổ xuống, dừng trên mặt Dung Hoàng hậu, nàng giống như một kẻ điên, hai tròng mắt hung hăng trừng bọn thị vệ, vẻ mặt lộ ra điên cuồng.
“Kéo xuống!”
Diệp Linh lạnh giọng mệnh lệnh, từ đầu đến cuối hắn cũng không nhìn Dung Hoàng hậu một cái.
“Diệp Linh, ngươi là tạp chủng, súc sinh! Sớm biết như vậy thì năm đó ta nên giết chết ngươi, để ngươi xuống dưới chín suối làm bạn với thân mẫu của ngươi! Nhưng cuối cùng ta không giết ngươi, ngươi lại chẳng những ngươi không cảm tạ ân huệ của ta mà còn dám giúp người khác hại ta! Ngươi căn bản không bằng heo chó, bạch nhãn lang!” Dung Hoàng hậu dùng sức giãy giụa, vẻ mặt tràn ngập hận ý, “Tạp chủng, ngươi không nên sống ở trên đời này! Ngươi nên chết từ sớm!”
Mắt Diệp Linh hơi hơi trầm xuống, hắn nhìn Dung Hoàng hậu đang ra sức giãy giụa trong tay thị vệ, dung nhan tuấn mỹ gợi ra một nụ cười lạnh.
“Dung Hoàng hậu, người làm trời nhìn, ngươi có báo ứng ngày hôm nay, cũng là cái ngươi nên có! Nhưng mà thật ra ta đang nghĩ nên đối phó ngươi như thế nào, là trực tiếp cắt ngươi thành tám mảnh, hay ném đi cho sói? Hoặc là lăng trì*?”
* lăng trì: hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầuMỗi khi Diệp Linh nói ra một hình thức xử phạt thì cơ thể Dung Hoàng hậu liền không nhịn được mà run rẩy, rốt cuộc trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi, hung hăng đẩy thị vệ đang kẹp lấy nàng ra.
“Không được! Ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi! Diệp Linh, xin ngươi nể tình lúc trước ta không có giết ngươi mà tha cho ta đi, ta bảo đảm sẽ không dám nữa.”
Diệp Linh cong môi, ánh mắt trào phúng nhìn gương mặt tái nhợt của Dung Hoàng hậu: “Ý của ngươi là, ta phải cảm ơn về việc năm đó ngươi không giết ta sao? Đáng tiếc, ta cũng chỉ làm việc thay người khác thôi! Người đâu, kéo ả ta đi cho bổn hoàng tử, hành hình lăng trì!”
“Không!”
Một tiếng kêu thê lương vang vọng toàn bộ Hoàng cung, nhưng mà, bất luận nàng ta liều mạng phản kháng như thế nào, cuối cùng vẫn bị hai gã thị vệ kéo ra ngoài cửa.
……
Hoàng cung Lưu Kim Quốc đã phát sinh chuyện, với tốc độ sét đánh mà truyền khắp Hoàng thành! Cũng bởi vì Hoàng đế gặp nạn, Hoàng hậu bị bắt, thế cho nên các Hoàng tử vì tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế mà chiến đấu không thôi.
Cuối cùng, vẫn là Dịch Tướng quân dẫn đầu quân đội trấn giữ Hoàng cung mới ngăn được phản loạn!
Cho dù như thế, thần dân Lưu Kim Quốc biết được là Vân Lạc Phong khiến Hoàng thành lâm vào hỗn loạn, sáng sớm đã vây chật Lạc Phong Các.
Không biết là ai dẫn đầu, đám người kia cũng sôi nổi kêu gào lên.
“Vân Lạc Phong, Diệp Linh, hai phản tặc mưu hại bệ hạ, lăn ra đây cho chúng ta!”
“Nữ nhân Bạch Linh kia chính là hồng nhan họa thủy, nàng ta mới là đầu sỏ gây tội tạo thành chuyện như hôm nay! Nếu không phải do nàng ta, năm đó hai nước cũng sẽ không xảy ra chiến tranh! Cũng sẽ không có nhiều người thương vong như vậy!”
Đối với người tự cho đại lục là do nam nhân nắm trong tay mà nói, tất cả chuyện sai lầm cũng đều bắt nguồn từ nữ nhân.