Toàn bộ Thiên Vân Quốc, có thể chọn ra ngoài cũng chỉ có Vân Lạc Phong và Vân Tiêu.
Hiện giờ Vân Tiêu không ở Diệp gia, vậy còn có ai có thể giúp được?
“Đại ca ta có thể.” Vân Lạc Phong nhàn nhạt nói: “Còn những người khác cũng do ta tới tuyển chọn.”
Hoàng đế đột nhiên vỗ tay một cái, tại sao hắn lại quên mất Diệp Hi Mạch?
Với thiên phú của Diệp Hi Mạch cũng đủ đảm nhiệm trọng trách này rồi.
“Vân cô nương, ngươi nói những người khác…” Hoàng đế suy nghĩ, vẫn phải hỏi ra mới cảm thấy an tâm.
Vân Lạc Phong nhếch mi lên: “Ta sẽ chọn ra hai mươi người từ trong đám thuộc hạ của mình.”
Lời thiếu nữ nói khiến cho hai người sứ giả hơi sửng sốt, chợt cười ha ha.
Bọn họ không có nghe lầm đi?
Nha đầu này muốn để một đám cấp dưới thay thế thiên tài để tham gia?
Những cấp dưới đó của nàng có thể có thiên phú lớn bao nhiêu? Lại có thể để nàng có thể khoác lác nói sẽ để bọn họ tham gia tỷ thí như thế?
“Vân cô nương.” Hoàng đế nhíu mày: “Cuộc tỷ thí có yêu cầu, chỉ có những người dưới hai mươi lăm tuổi có tài năng mới được tham gia, những thuộc hạ trẻ tuổi của ngươi có thực lực này hay không?”
Các quốc gia lựa chọn người trẻ tuổi đều là thiên tài trong những người xuất sắc, là những người dưới hai mươi lăm tuổi đã có thực lực cực kỳ cường đại! Thiên tài đạt Thiên Linh Giả càng nhiều đếm không xuể.
Nhưng mà nàng lại để thuộc hạ của mình đi theo mình đến dự thi?
“Có thể.”
Lời nói của Vân Lạc Phong ngắn gọn lại lộ ra sự tự tin trong lòng nàng.
Nghe được lời này, hoàng đế đột nhiên đánh một quyền: “Được, vậy trẫm sẽ tin ngươi, về việc lựa chọn thiên tài đến tham gia tỷ thí sẽ giao toàn quyền cho ngươi!”
Vân Lạc Phong nhẹ gật đầu: “Hôm nay ta phải chuẩn bị một chút, ngày mai xuất phát.”
“Được, vậy đêm nay ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi.” Rốt cuộc sắc mặt của hoàng đế không hề ưu sầu giống như lúc ban đầu nữa, hắn nhìn sang hai gã sứ giả, hỏi: “Không biết các ngươi cảm thấy như thế nào?”
Thiên Khôi hừ lạnh: “Vậy ta sẽ cho các ngươi thời gian một đêm! Sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành!”
Nói xong, hắn phất ống tay áo, xoay người rời đi.
Một người sứ giả trước sau không nói một lời cũng đi theo, trước khi rời đi hắn nhìn vào mắt Vân Lạc Phong.
Không biết có phải ảo giác? Vân Lạc Phong cảm giác một cái liếc mắt kia làm người cảm thấy thật không thoải mái.
Giống như bị một con rắn độc nhìn chăm chú…
“Phong nhi.” Vân Thanh Nhã chậm rãi đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, sủng nịch xoa đầu của nàng: “Mặc kệ con làm cái gì, nhị thúc đều sẽ ủng hộ con nhưng con phải nhớ kỹ, gia gia và nhị thúc vẫn luôn ở chỗ này chờ con trở về.”
Vân Lạc Phong nhếch môi, cười nhạt: “Nhị thúc, người yên tâm, con có chừng mực.”
“Con hiểu rõ thì tốt rồi.” Vân Thanh Nhã mỉm cười: “Nhưng mà nhị thúc nói lời này không phải muốn con thu liễm tính cách của mình, tính cách như con cũng không có cái gì không tốt, nhị thúc chỉ muốn để con hiểu rõ, chúng ta vĩnh viễn là người thân của con, có thể để cho ngươi dựa vào, vì con cố gắng chặn tất cả kẻ địch…”
Vân Lạc Phong nở nụ cười.
Vào giờ phút này nụ cười tà khí của nàng vô cùng xinh đẹp động lòng người, so với hoàng hôn kia còn loá mắt hơn.
“Nhị thúc, vì mọi người, con sẽ nỗ lực sống sót.”
Nếu một khi nàng chết đi, người thân của nàng khó tránh khỏi sẽ gặp xui xẻo, chỉ có nàng còn sống, hơn nữa trở nên cường đại hơn, mới có thể làm người khác kiêng kỵ.
“Đúng rồi, nhị thúc, người đi tìm lão gia tử về, con có một thứ muốn tặng cho các người.”
Vân Thanh Nhã giật mình, gật đầu nói: “Được.”
Nhìn bóng dáng Vân Thanh Nhã xoay người đi tìm lão gia tử, Giản Thành Văn gãi gãi đầu, cười ha ha: “Tiểu Lạc Phong, nếu các ngươi còn có việc vây ta rời trước.”