Rốt cuộc, trên đời này không có người không nghĩ tới nhi tử! Chỉ là đáng tiếc, có nhiều người kiếp trước làm nhiều việc ác, cả đời này cũng chỉ có thể đoạn tử tuyệt tôn!
Lâm Duyệt không nghĩ tới chính là, gương mặt Lâm Kinh Phong thay đổi không phải vì bốn chữ đoạn tử tuyệt tôn này, trong mắt hắn nữ nhi cũng có thể kế thừa gia nghiệp.
Hắn bị Lâm Duyệt làm cho tức giận!
Nếu Lâm Duyệt trọng nam khinh nữ cũng thôi đi, còn dám làm trò nói ra mấy lời nói đó! Hắn không cho rằng nữ nhân có chỗ nào không bằng nam nhi!
Nghĩ đến đây, hắn cười lạnh một tiếng, bàn tay to giương lên, gắt gao bóp lấy cổ Lâm Duyệt, vẻ mặt tràn đầy dữ tợn.
“Ngươi muốn chết!”
Lâm Duyệt chậm rãi nhắm hai mắt lại, khóe môi gợi lên một nụ cười dứt khoát.
Không sai! Đúng là bà ta trọng nam khinh nữ! Vì thế năm đó không tiếc bóp chết nữ nhi của mình! Chỉ là không có bất luận kẻ nào biết chuyện này, bao gồm Tiêu Thần……
Nếu để hắn biết chuyện kia, đừng nói mình sẽ không có địa vị ở Tiêu gia, mà từ đây số phận của Tiêu Ngọc Thanh sẽ xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Mà bà cũng sẽ mất đi Tiêu Ngọc Thanh, chỗ dựa duy nhất của mình!
“Từ từ.”
Đột ngột, một giọng nói tà mị vang lên từ phía sau Tiêu Thần làm bàn tay hắn đang muốn bóp chết Lâm Duyệt chậm rãi nới lỏng ra.
Dưới ánh mắt của mọi người, thiếu nữ bạch y tuyệt mỹ chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, khóe môi nhẹ cong lên một độ cong: “Nữ nhân này giao cho ta xử lý, ta còn có chút chuyện muốn hỏi bà ta.”
“Được.”
Đối với Vân Lạc Phong, Lâm Kinh Phong đều sẽ không cự tuyệt bất luận vấn đề gì.
Ai bảo thiếu nữ này là ân nhân cứu nữ nhi bảo bối nhà mình?
Huống chi, nếu không phải lúc trước thiếu nữ ấy dùng lời nói nhục nhã hắn, hắn cũng sẽ không bừng tỉnh lại.
Nhìn thấy một màn này, Ngụy Liên Thành tò mò nhìn Vân Lạc Phong, không biết có phải ông ta bị ảo giác hay không, lại cảm thấy quan hệ giữa Lâm Kinh Phong cùng Vân Lạc Phong không phải đơn giản như ông tưởng tượng.
Bởi vì, ông cảm nhận được từ trong lời nói cùng cử chỉ của Lâm Kinh Phong có tôn kính cùng cảm kích thiếu nữ kia.
Nhưng thiếu nữ này mới bao nhiêu tuổi, vì sao Lâm Kinh Phong tôn kính nàng ta như thế? Nhất định trong chuyện này có điều mà mình không biết……
Vân Tiêu yên lặng đứng ở phía sau Vân Lạc Phong, tùy ý thiếu nữ hành động, đôi mắt màu đen vẫn luôn dõi theo bóng dáng của nàng, một khắc cũng không dời khỏi người nàng……
“Nói cho ta,” Vân Lạc Phong nâng khuôn mặt tuyệt mỹ lên, từ trên cao nhìn xuống Lâm Duyệt, “Mẫu thân của Vân Tiêu ở đâu?”
Lâm Duyệt sửng sốt, ánh mắt bà ta chuyển động vài cái: “Ta không biết.”
“Không biết?” Vân Lạc Phong câu môi cười, một chân đặt ở phía trên ngực Lâm Duyệt, phịch một tiếng, đạp bà ta ra ngoài, “Ngươi có biết, ta luôn dùng thủ đoạn gì đối với người không trả lời ta hay không?”
Phụt!
Lâm Duyệt phun ra một ngụm máu tươi, bà xoa ngực lồng đang đau đớn, ánh mắt phẫn nộ trừng về phía Vân Lạc Phong.
“Tốt xấu gì ta cũng là đích mẫu của Tiêu Tiêu, ngươi phải gả cho hắn, ta chính là trưởng bối của ngươi, ngươi làm như vậy không sợ trời phạt sao?”
Chân Vân Lạc Phong dẫm thật mạnh lên trên người Lâm Duyệt, gương mặt mang theo thái độ cuồng ngạo.
“Thứ nhất, hắn là người Vân gia ta, theo họ Vân của ta! Thứ hai, ngươi là một tiểu thiếp thượng vị, cũng không biết xấu hổ tự xưng đích mẫu? Mẫu thân của hắn vĩnh viễn chỉ có một người, ngươi còn không xứng! Thứ ba, nếu trên đời này thật sự có trời phạt, mà phạt ta vì những kẻ như ngươi thì chỉ có thể nói ông trời không có mắt! Loại ông trời không có mắt này, ta giết lão thì như thế nào?”