"Nếu các ngươi đã chuẩn bị xong rồi, vậy bây giờ chúng ta lập tức xuất phát!"
Lão giả quét mắt nhìn mọi người, lạnh giọng phân phó.
Tức thì, đám người đang ồn ào nháy mắt thôi đã trở nên an tĩnh, bọn họ chờ đợi lão giả dẫn theo bọn họ đi đến Táng Thần Sơn.
______
Táng Thần Sơn.
Tông cộng có đến chín tầng.
Mỗi khi lên cao thêm một tầng, thì những linh thú và bẫy rập gặp phải sẽ càng nguy hiểm hơn.
Nói chung, những người ở cảnh giới từ Thánh Linh Giả trở xuống, chỉ dám đi lên đến tầng ba mà thôi, nếu như không cẩn thận bước vào tầng thứ tư, thì kết quả nhận được chính là thi cốt vô toàn.
Lúc này đây, phía ngoài Táng Thần Sơn, một đoàn người mênh mông cuồn cuộn đang tiến tới gần.
Sau khi đến chân núi, mọi người mới dừng bước.
Dẫn đầu đám người kia chính là một vị lão giả, sau khi vị lão giả này dừng bước, ông liền xoay người lại, nói: "Đã tới Táng Thần Sơn, ta ở nơi này chúc mọi người được may mắn! Được rồi, hiện tại mọi người có thể bắt đầu tiến vào bên trong. Bảy ngày sau, ta sẽ đến đây đón mọi người."
Dứt lời, lão giả liền chấp tay sau lưng, chậm rãi mà rời khỏi nơi này.
"Vân cô nương.."
An Tử Hạo nhìn thấy Vân Lạc Phong đứng giữa đám đông, hắn chần chừ hết nửa ngày mới tiến gần về phía Vân Lạc Phong, tự đưa tay lên sờ sờ sau gáy của mình, có chút ngượng ngùng mà nói: "Trong Táng Thần Sơn này có rất nhiều nguy hiểm, chúng ta có thể đi theo cô được không?"
Ngụ ý, hắn hy vọng có thể cậy nhờ vào Vân Lạc Phong, để bình an vượt qua cuộc khảo hạch này.
Đương nhiên, nếu như hắn chỉ có một mình, thì hắn tuyệt đối sẽ không mặt dày mày dạn đi cầu xin Vân Lạc Phong như vậy, nhưng theo bên cạnh hắn còn có tiểu thư, hắn không thể để tiểu thư gặp bất kỳ nguy hiểm gì được.
Vì vậy, hắn cũng chỉ đành bất chấp mọi thứ.
Vân Lạc Phong liếc nhìn An Tử Hạo một cái, rồi đi thẳng vào bên trong núi, từ đầu đến cuối đều không hề đáp lại An Tử Hạo một câu nào.
"Vân cô nương đây là có ý gì vậy?" An Tử Hạo nhìn theo bóng dáng Vân Lạc Phong, trong mắt tràn đầy tò mò, nghiễm nhiên là không hiểu hành động này của Vân Lạc Phong có nghĩa là gì: "Vân cô nương không có từ chối chúng ta, nhưng cũng không có đồng ý với chúng ta, rốt cuộc cô ấy có ý gì vậy?"
Tiểu cô nương xinh xắn chớp chớp hai mắt to tròn, khuôn mặt nhỏ đáng yêu dưới ánh mặt trời như phát ra từng tia sáng nhàn nhạt.
Ánh mắt của bé trước sau vẫn nhìn theo bóng dáng Vân Lạc Phong, dùng âm thanh non nớt mà nói: "Cô ấy không có cự tuyệt chúng ta, vậy chắc là đồng ý cho chúng ta đi theo cô ấy đó!"
Nghe vậy, trong lòng An Tử Hạo liền vui vẻ, hắn vỗ vỗ ngực, cất lời thề đảm bảo.
"Tiểu thư, người yên tâm, ta nhất định sẽ làm cho Vân cô nương tiếp nhận chúng ta, chỉ cần Vân cô nương chịu bảo vệ chúng ta, vậy thì chúng ta không cần phải sợ nữ nhân hư kia nữa!"
Tiểu cô nương xinh xắn thở dài một tiếng.
Vân cô nương tuy không có cự tuyệt bọn họ, nhưng cũng đâu có đồng ý tiếp nhận bọn họ, muốn có được sự che chở của cô nương ấy, sợ là rất khó.
Nhưng bé thật sự không đành lòng làm Tử Hạo ca ca thất vọng, cũng chỉ đành đem sự lo lắng của mình nuốt ngược lại vào trong bụng.
______
Táng Thần Sơn, cảnh sắc xinh đẹp hợp lòng người, linh khí trong không khí ở đây cũng rất nồng đậm.
Vân Lạc Phong vừa mới bước vào trong Táng Thần Sơn, thì đã nghe thấy từ phía trước truyền tới những âm thanh ầm ĩ.
Chỉ thấy một người thiếu niên có bề ngoài giống như thư sinh bị người ta đánh ngã xuống đất, tóc tai tán loạn, khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn tràn đầy phẫn nộ.
Hắn trừng to hai mắt đầy căm phẫn mà nhìn đám người trước mắt, tay thì vẫn đang nắm chặt lấy một gốc thảo dược.
"Cảnh Giang, mau giao cây thảo dược trong tay ngươi cho ta!"
Một nam tử trẻ tuổi xòe lòng bàn tay duỗi đến trước mặt người thư sinh đang ngã dưới đất kia, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn mà nói.
Thư sinh kia vẫn ôm chặt lấy cây thảo dược trong tay: "Không! Thảo dược này là ta dùng để cứu mạng, tuyệt đối không thể giao cho ngươi. Huống chi, cây thảo dược này là ta phát hiện trước, dựa vào cái gì mà phải đưa cho ngươi?"
"Nếu ngươi khăng khăng không chịu giao thảo dược ra, vậy thì cứ chết ở đây đi!"