Nhưng mà, có một bóng dáng còn nhanh hơn bà một bước, bước hai bước đã đi tới trước mặt nam tử trung niên, bốp một tiếng, đá vào hạ thân của nam tử trung niên.
Hạ thân vô cùng đau đớn, nam tử trung niên thê lương kêu lên một tiếng.
“Dã chủng? Bây giờ ta làm cho ngươi ngay cả dã chủng cũng không sinh được.”
Trên mặt thiếu nữ vô cùng liều lĩnh, khóe môi nhếch lên. Không phải ngươi vũ nhục Vân Tiêu là dã chủng hay sao? Một khi đã như vậy, nàng sẽ khiến cho hắn ngay cả dã chủng cũng không sinh được.
“Nha đầu thúi, ngươi chờ đó cho ta!” Nam tử trung niên cắn chặt hàm răng, hung hăng trừng mắt nhìn Nhãn Vân Lạc Phong sau đó ánh mắt nhìn sang phu thê Diệp Cảnh Thần: “Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, chẳng lẽ các ngươi không nên cho ta một sự công bằng hay sao? Tốt xấu gì ta cũng là người mà nhị thiếu gia phái tới.”
Diệp Cảnh Thần ho khan hai tiếng, nói: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ta lại không nhìn thấy? Tức phụ, nàng có nhìn thấy cái gì sao?”
Quân Phượng Linh đã thu hồi sát khí trên người, nghẹn cười: “Thiếp nhìn thấy Diệp Nhiên tự mình đứng không vững, bị té một cái, ai biết vừa vặn ngã đúng vào cây cột, đâm vào trứng hắn đau!”
Nam tử trung niên được gọi là Diệp Nhiên thiếu chút nữa bị tức đến điên rồi.
Mấy người này thật sự là vô sỉ, quả thực chính là nhắm mắt nói dối!
“Tốt, rất tốt, ta sẽ báo chuyện này cho nhị thiếu gia!” Nam tử trung niên hung tợn cắn răng, tay của hắn luôn luôn che giữa háng, đau đến nỗi trên khuôn mặt ứa ra mồ hôi lạnh.
“Chậm đã!”
Nhìn thấy nam nhân trung niên sắp sửa xoay người rời đi, tiếng quát lười biếng của thiếu nữ đột nhiên vang lên, làm bước chân của hắn ngừng lại.
“Các ngươi còn muốn làm gì?” Nam nhân trung niên xoay người, hung hăng đối mặt với Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong mỉm cười tà khí: “Quy củ của Diệp gia chính cho phép một tên hạ nhân hô to gọi nhỏ với chủ tử hay sao?”
Nam nhân trung niên ngẩn ra. Những năm gần đây, hắn đi theo nhị thiếu gia tác oai tác quái đã quen, làm sao còn có thể nhớ tới thân phận của Diệp Cảnh Thần?
“Ta… Chủ tử của ta là nhị thiếu gia!” Mồ hôi lạnh trên đầu hắn ứa ra, cưỡng từ đoạt lí nói.
“Ngươi họ Diệp.” Thiếu nữ nhẹ ngẩng khuôn mặt cuồng ngạo không chịu trói buộc lên: “Nếu ngươi họ Diệp, vậy ngươi chính là một con chó của Diệp gia! Nhưng ngươi lại không hề để chủ nhân vào mắt!”
“Vậy… Vậy ngươi muốn làm gì?”
“Quỳ xuống nói xin lỗi!”
Thiếu nữ nói không lưu tình chút nào làm thân thể Diệp Nhiên bỗng nhiên run lên.
“Xin lỗi? Không có khả năng! Ta chỉ công nhận nhị thiếu gia, những người khác ta đều không thừa nhận!”
Bốp!
Sau khi Diệp Nhiên nói những lời này, chân của thiếu nữ đột nhiên đá tới, đá bay thân thể hắn ra ngoài, đập mạnh lên trên tường làm cho cả người của hắn đau đớn, ngay cả xương cốt cũng gãy mấy cây.
“Xin lỗi!”
Thiếu nữ đi gần đến chỗ Diệp Nhiên, gương mặt liều lĩnh, lạnh lùng nhìn xuống hắn.
“Ta không…”
Diệp Nhiên còn chưa kịp nói xong, thiếu nữ lại giơ chân lên lần nữa, từ trong không khí hung hăng đạp xuống, một chân lại một đạp trên ngực hắn, thẳng đến khi hắn hộc máu mấy lần, sắc mặt tái nhợt.
Lần này, Vân Lạc Phong không nói lời vô nghĩa với hắn, xách vạt áo hắn lên rồi ấn mạnh lên mặt đất để hắn quỳ rạp xuống trước mặt phu thê Diệp Cảnh Thần.
Diệp Nhiên biết lần này nếu hắn không xin lỗi, sợ là không có cách nào dễ dàng rời đi, vội vàng dập đầu, giọng nói hoảng sợ: “Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, là tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân không nên ỷ thế hiếp người, cầu các ngươi thả tiểu nhân, tiểu nhân sẽ cút trở về Diệp gia, cũng không dám mạo phạm đại thiếu gia và thiếu phu nhân nữa.”