Hội đấu giá?
Vân Lạc Phong sửng sốt một chút: “Ngươi là giống cây đó?”
Ở trong hội đấu giá, Tiểu Mạch đã nói với nàng giống cây này không đơn giản, lại không nghĩ rằng một thân cây sẽ sinh ra ý thức riêng.
“Ta chỉ có thể thừa dịp này liên hệ với người, lát nữa, ý thức này sẽ biến mất, bởi vậy, người để ta nói cho hết lời!” Giọng nói kia lại vang lên lần nữa, “Chủ nhân, người nhất định phải nuôi nấng ta lớn lên, hơn nữa, chờ sau khi người đột phá đến Thánh Linh Giả là có thể đến đại lục cao cấp hơn, nơi đó sẽ có vô số nguy hiểm chờ người, mang ta theo bên người, có thể trợ giúp cho người.”
Nuôi nấng nó lớn lên?
Lời này là có ý gì?
Vân Lạc Phong muốn hỏi cho rõ ràng, linh hồn lại thả lỏng, nàng rõ ràng cảm giác được ý thức kia đã biến mất……
“Vân Lạc Phong, ngươi triệu hồi ra đây quái vật gì?”
Cốc chủ vung kiếm muốn chém đứt cây mây, lại thấy cây mây này vững chắc có thể sánh với đá kim cương, mặc cho hắn dùng sức như thế nào cũng không thể chặt đứt.
Lão giả sắp bị kéo đến tắt thở, trợn mắt lên, che kín tơ máu, tứ chi hắn đều như bất cứ lúc nào cũng có thể bị kéo đứt.
“Vân Tiêu ở đâu?”
Vừa mới bắt đầu, Vân Lạc Phong hoàn toàn đánh mất lý trí nên vừa rồi mới bị quấy rối, hiện giờ phục hồi tinh thần lại, nàng có thể cảm giác được cốc chủ đang nói dối.
Vân Tiêu nhất định còn sống.
“Ha hả.”
Nghe vậy, lão giả châm chọc cười hai tiếng, dùng giọng nói khô khốc nói: “Nếu ngươi không thả ta, cả đời này cũng không thể nhìn thấy hắn!”
“Phải không?” Vân Lạc Phong nhướng mày, “Cây nhỏ, xé hắn cho ta!”
Tiếng nói vừa dứt, dây leo xé rách tứ chi của lão giả càng thêm dùng sức, mắt thấy tứ chi sắp sửa bị kéo đứt, lão giả vội vàng nói: “Dừng tay, dừng tay đi!! Ta đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi thả ta, ta lập tức cho ngươi nhìn thấy hắn lần nữa.”
Vào lúc này, lão giả rốt cuộc không hề mạnh mẽ chống đỡ, mà là ăn mềm với Vân Lạc Phong.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!
Còn báo thù, về sau có rất nhiều cơ hội!
Sau khi lão giả cúi đầu, hắn rõ ràng cảm giác được dây leo xé rách chính mình thả lỏng, trong lòng bất giác thở dài nhẹ nhõm một hơi……
Roẹt!
Sau khi hắn thả lỏng, tiếng không gian bị xé rách truyền ra.
Lão giả bỗng nhiên ngẩn ra, nâng mắt lên, sau khi nhìn thấy một bàn tay chui ra khỏi hắc động, tròng mắt đột nhiên trợn to.
“Không có thể nào, chuyện này không thể!”
Giờ này phút này, sắc mặt lão giả tái nhợt, hoảng sợ nhìn nam tử lãnh khốc bò ra khỏi hắc động……
“Phong nhi.”
Vân Tiêu cũng không nhìn lão giả một cái, nhanh chóng vọt đến trước mặt Vân Lạc Phong, trong mắt đen đều là lo lắng: “Không gian của lão nhân này quá mức cứng rắn, ta xé rách nó mất một chút thời gian, nàng có bị thương không?”
Lão giả bị lời này của hận chọc giận suýt chút nữa hộc máu.
Tiểu tử này rốt cuộc là biến thái từ đâu tới? Rõ ràng chính mình đã nhốt hắn ở trong hắc động, nhưng hắn khen ngược, lại xé rách hắc động của mình?
Tiểu tử này…… Thật sự chỉ là một người Thánh Linh Giả?
“Vân Tiêu, chàng…… Không sao chứ?”
Không có người nào biết, lúc nhìn thấy Vân Tiêu biến mất, trong lòng nàng sợ hãi.
Loại sợ hãi này, về sau nàng không bao giờ muốn thừa nhận!
Tay trái của Vân Lạc Phong ôm chặt lấy nam nhân, chôn đầu vào trong cái ôm của hắn, khóe môi nở một nụ cười.
Cũng may hắn đã bình an trở lại!