Nếu nói, Vân Tiêu chỉ di chuyển một khối đá thì sẽ không làm Vân Lạc Phong khiếp sợ như vậy, nhưng nàng không nghĩ tới, ý niệm của gia hỏa này mạnh đến mức thế này, thật sự chuyển một ngọn núi tới?
Thấy Vân Lạc Phong không nói gì, Vân Tiêu mấp máy môi mỏng: “Vừa rồi ta dùng ý niệm tìm chung quanh, chỉ phát hiện một ngọn núi này, nếu nàng cảm thấy không đủ lớn, ta lại đi tìm một ngọn lớn hơn nữa……”
Lúc trước, thời điểm Diệp Cảnh Huyền nói hưu thê giùm Vân Tiêu, Vân Tiêu cũng không đứng ra bảo vệ thê tử……
Đó là bởi vì, ý niệm của hắn đều dùng để tìm núi, vì vậy không nghe được lời Diệp Cảnh Huyền nói.
“Nhị thiếu gia!”
Tất cả mọi người ở Diệp gia bị dọa đến choáng váng, thật lâu lúc sau mới vọt tới ngăn chặn núi nhỏ trước mặt Diệp Cảnh Huyền, một người trong đó quay đầu lại nói với đồng bọn: “Mau, mau đi lấy cái gì đó để cứu nhị thiếu gia ra!”
Lời này vừa nói ra, lập tức có người đi lấy xẻng, một người dùng xẻng đặt ở dưới núi nhỏ, dùng sức muốn nâng núi nhỏ lên.
Nhưng mà núi này quá nặng, cuối cùng cái xẻng bị gãy mà vẫn không thể nâng nó lên.
Lúc này, một giọng nói già nua truyền đến từ trong hư không, mang theo bất mãn nói: “Xảy ra khi nào, sao tối thế này mà lại cãi vã? Còn có, là ai chuyển ngọn núi đến đây?”
Trong hư không nội, Diệp Tường khẽ cau mày, mắt lạnh nhìn mọi người phía dưới, lạnh lùng nói.
“Diệp Tường trưởng lão, mau tới giúp, nhị thiếu gia bị núi này chặn, chúng ta không thể đưa hắn ra.”
“Cái gì?” Diệp Tường kinh hãi, vội vàng bay xuống từ không trung, bàn tay già nua dán chặt ở trên núi, đùng một tiếng, một luồng sức mạnh cường hãn đẩy vào núi.
Trong nháy mắt, núi nhỏ rắn chắc trở nên dập nát dưới công kích của ông ta, đá rơi xuống rải rác ở bên trong sân.
Diệp Cảnh Huyền đã sớm mất đi ý thức, không còn kiêu ngạo mà bất động nằm trên mặt đất.
“Đỡ hắn trở về, ta đi thỉnh y sư tới trị liệu.”
Diệp Tường phất phất tay ra lệnh.
Nghe được lời này, hai gã hộ vệ của Diệp gia đi lên trước, nâng thân thể Diệp Cảnh Huyền đi về phía hậu viện.
Toàn bộ đại viện đều trở nên an tĩnh, tất cả mọi người bị một màn xảy ra thình lình dọa đến choáng váng, trong thời gian ngắn cũng không biết nói cái gì.
“Được rồi, hiện tại ai tới nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mắt lạnh của Diệp tường quét về phía mọi người, ánh mắt dừng lại ở trên người thích khách, nhẹ nhàng nhíu mày.
“Diệp Tường trưởng lão, sự tình thế này, Vân Lạc Phong giết hại người nhà của vị thích khách này, làm cho hắn tới cửa gây phiền toái, chúng ta đang xử lý chuyện này, ai biết lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Ngụ ý, thích khách này vô tội, tất cả tội lỗi đều bởi vì Vân Lạc Phong dựng lên, nàng mới là tội nhân chân chính!
“Sự tình chính là như thế?” Con ngươi Diệp Tường trầm xuống, nhìn Vân Lạc Phong, trầm giọng hỏi.
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: “Ta giết người nhà của hắn, cho nên hắn mới ngàn dặm xa xôi chạy tới từ nơi xa, chỉ để giết ta, chính là như thế?”
“Không sai,” tên trưởng lão kia liều mạng gật đầu, “Chính là như vậy.”
Vân Lạc Phong nhẹ vỗ về cằm: “Nếu như vậy, muốn điều tra rõ chuyện này cũng rất dễ dàng, mỗi người ra vào cửa thành đều sẽ phải ghi lại, nếu ngươi bảo hắn ngàn dặm xa xôi mà đến, nói vậy mấy ngày gần đây sẽ phải trình giấy tờ!”
Trưởng lão sửng sốt một chút.
Vừa rồi hắn chỉ hùa theo lời Diệp Cảnh Huyền nói mà thôi, hắn căn bản không biết lai lịch của thích khách này.