Hắn giống như là một cây đại thụ, mặc kệ bão táp mưa sa cũng sẽ vì Vân Lạc Phong mà che mưa chắn gió.
"Vân Tiêu!"
Vân Lạc Phong bước nhanh đến trước mặt Vân Tiêu, khi nhìn thấy cánh tay Vân Tiêu toàn là máu, tim của Vân Lạc Phong bỗng nhiên co thắt lại thật đau, tựa như là bị xé rách vậy.
Nhưng so với cảm giác đau lòng, thì sự phẫn nộ lại còn lớn hơn.
"Trúng một chiêu mà ta đã dùng hết toàn lực, vậy mà ngươi vẫn còn sống?" nam nhân mặc trường bào màu xám không khỏi có chút ngạc nhiên: "con người bây giờ, sinh mệnh lực đều cường đại đến mức này hết cả rồi sao?"
Vẻ mặt của Vân Tiêu vô cảm, nói: "ta chết, nàng sẽ bị thương!"
"......" nam nhân mặc trường bào màu xám có chút ngẩn ra, không biết lời này của Vân Tiêu là có ý gì?
"Cho nên, ta không thể chết!"
Giọng nói của Vân Tiêu trầm thấp khàn khàn, thân mình Vân Tiêu lúc này cứ như là một tòa cự sơn, đứng trước mặt Vân Lạc Phong, vì cô mà chắn hết tất cả mọi nguy hiểm phía trước.
Nếu như hắn chết, thì không còn người nào bảo hộ nàng nữa.
Như vậy, hắn làm sao có thể chết?
Vân Lạc Phong gắt gao nắm chặt hai tay, lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân mình bất lực đến thế.
Thực lực?
Nếu Vân Lạc Phong cô có đủ thực lực, Vân Tiêu sẽ không bị thương, bọn họ cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm như hiện giờ.
Chỉ tiếc, hiện thực chẳng thiên vị một ai! Thực lực của cô.... Vẫn là chưa đủ!
Ầm!
Đúng lúc này, một giọng nói cuồng vọng dường như được truyền đến từ chân trời, vang vọng bên trong đầu của Vân Lạc Phong.
"Thân là truyền nhân của Tuyệt Thiên ta, làm sao có thể dễ dàng ngã xuống như vậy? Tiểu nha đầu, để ta tới giúp ngươi một tay!"
Tuyệt Thiên?
Truyền nhân?
Vân Lạc Phong vốn đang bị chấn động bởi âm thanh cuồng vọng khí phách đột ngột vang lên trong đầu mình, rồi bỗng dưng, cô bắt được mấy chữ mấu chốt trong lời nói vừa vang lên, ngay tức khắc liền sửng người, ngây ngẩn ra đó.
Tuyệt Thiên? Không phải hắn đã chết rồi sao?
Hơn nữa, những lời này tại sao chỉ có một mình mình nghe được? Những người khác hình như là không có nghe thấy giọng nói cuồng vọng mà khí phách của nam nhân này.....
"Tuyệt Thiên! Người ở đâu?"
Vân Lạc Phong bình ổn lại tâm trạng, hỏi.
Vì lời nói của Tuyệt Thiên là vang lên trong đầu của Vân Lạc Phong, cho nên câu hỏi này, Vân Lạc Phong dùng linh hồn truyền âm để hỏi.
"Năm đó, ta bị đám cường giả kia không ngừng đuổi giết, cho nên phải nhận lấy cái chết! Tuy nhiên linh hồn của ta lại may mắn trốn thoát. Sau khi quay lại cung điện ở Bỉ Ngạn Sơn, ta lưu lại một mảnh tàn hồn của mình vào thư tịch của ta. Vào thời điểm mà người nhận được quyển sách này gặp nguy hiểm, tàn hồn của ta sẽ cứu lấy người đó một mạng."
"Tiểu nha đầu, đưa thân thể của ngươi cho ta mượn dùng một chút! Ta sẽ dạy tên nghịch đồ này một bài học! Tuy nhiên, cái giá cho việc ta cứu ngươi, chính là ngươi phải giúp ta làm một việc!"
Vân Lạc Phong cố ngăn chặn tâm tình đang xao động của mình: "mời nói!"
"Thân thể của ta tuy rằng là bị hủy, nhưng linh hồn vẫn còn, việc ta muốn ngươi làm chính là phải tìm được người chuyển thế của ta, sau đó nhận hắn làm đồ đệ."
"Được, ta đồng ý với người!" Vân Lạc Phong hơi hơi nâng mặt lên, nói: "nhưng mà, người phải nói cho ta biết, làm sao mới tìm được người chuyển thế của người?"
"Điểm này ngươi có thể yên tâm, chỉ cần ngươi gặp được hắn ta, tự nhiên sẽ cảm giác được!"
Sau khi Tuyệt Thiên nói xong lời này, thân thể của Vân Lạc Phong bỗng dưng hơi run rẩy. Một cổ lực lượng cường đại không biết từ đâu xâm nhập vào, bá chiếm lấy thân thể của cô.
Chẳng qua, đây cũng là do có sự cho phép của Vân Lạc Phong. Nếu như không có sự cho phép của Vân Lạc Phong, tàn hồn của Tuyệt Thiên dù có mạnh hơn nữa cũng không thể chiếm lấy thân thể của cô.
Vân Tiêu quay sang nhìn Vân Lạc Phong muốn bảo cô nhanh chóng rời đi trước, nhưng khi đối diện với đôi mắt của Vân Lạc Phong, thần sắc của Vân Tiêu ngay lập tức lạnh đi: "ngươi là ai?"
"Vân Lạc Phong" không nói gì, chậm rãi cất bước đi về phía nam nhân mặc trường bào màu xám, trong đôi mắt của "Vân Lạc Phong" lúc này ẩn ần hồng quang, tùy tiện nhưng không kém phần khí phách.