Nhìn thấy nam nhân này, lửa giận vừa áp chế xuống của Nam Cung Khánh lại một lần nữa bừng lên.
"Nam Cung Thần! Ngươi vẫn còn mặt mũi mà xuất hiện trước mặt ta sao?"
Nam Cung Thần gian nan nuốt xuống một ngụm nước miếng, nghiêng tầm mắt liếc nhìn về phía Mộ Thiên Thiên, sau khi nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Mộ Thiên Thiên bắn về phía mình, ông ta cười đầy bất đắc dĩ, rồi quay đầu, hướng mắt về phía Nam Cung Khánh.
"Ta tới nhận lại con trai của mình!"
"Cái gì?" Nam Cung Khánh siết chặt hai nắm đấm, hàm răng nghiến chặt đến mức phát ra tiếng ken két: "Ngươi nói cái gì hả?"
Nam Cung Thần rũ mi mắt xuống, che giấu đi sự áy náy trong đó.
"Nam Cung Vân Dật... Là con trai do ta và Phù nhi sinh ra!"
Rầm!
Nam Cung Khánh nện một quyền lên mặt bàn, ngay tức khắc, cái bàn liền gãy làm hai, khuôn mặt ông ta lúc này dữ tợn đến đáng sợ: "Ngươi đem những lời ngươi vừa nói lập lại một lần nữa! Ai là con của ngươi hả?"
Nam Cung Thần ngẩng đầu lên, đối diện với đôi con ngươi ngập tràn lửa giận của Nam Cung Khánh, gằn từng chữ một mà nói: "Nam Cung Vân Dật, là con trai của ta!"
Lời này vừa rơi xuống, bước chân Nam Cung Khánh liền lảo đảo, kèm theo đó, là lửa giận càng mãnh liệt hơn.
Mà lúc này đây, ông ta lại không hề nhìn thấy ý cười trên khóe môi của hai mẹ con Mộ Thiên Thiên, cùng với sự đắc ý chợt lóe lên từ đáy mắt của hai người bọn họ.
Nam Cung Vân Dật, nếu ngươi không phải là con trai của gia chủ, ta xem ngươi lấy tư cách gì để mà tranh giành Nam Cung gia?
Trùng hợp thay, đúng vào lúc này, Nam Cung Vân Dật đã về tới.
Nam Cung Vân Dật vừa bước chân vào Nam Cung gia, liền cảm thấy không khí có chút không đúng, hắn hơi sửng sốt một chút, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Câu hỏi vừa mới bật ra, Nam Cung Vân Dật liền nhớ ngay đến những lời mà mình vừa nghe được trên phố, cho nên tiếp tục dò hỏi: "Cha, ta nghe nói người động thủ với người của Y Tháp, có phải thật không?"
Nếu gia hỏa này thật sự muốn đối địch với Vân Lạc Phong, vậy Nam Cung Vân Dật nhất định sẽ không tiếc mọi thứ mà đứng về phía của Vân Lạc Phong.
"Ha ha ha.."
Nam Cung Khánh giận quá hóa cười: "Tên cẩu tạp chủng nhà ngươi, cũng dám chất vấn ta? Là ai cho ngươi cái dũng khí này hả? Ta sớm nên nghĩ ra mới đúng, ngươi là do con tiện nhân kia cùng nam nhân khác sinh ra, ngươi căn bản không phải là con trai của ta, bằng không, tại sao ngươi lại không nghe lời như vậy chứ?"
Sắc mặt của Nam Cung Vân Dật trầm xuống: "Ông nói chuyện tốt nhất nên tôn trọng một chút, cái gì gọi là cùng nam nhân khác sinh ra hả? Từ đầu đến cuối, mẫu thân của ta cũng chỉ có một mình ông là nam nhân của bà!"
"Hừ, đến bây giờ mà ngươi còn muốn giảo biện? Phụ thân ruột của ngươi cũng đã tìm đến tận cửa rồi, ngươi còn không chịu thừa nhận?" Nam Cung Khánh lửa giận ngút trời mà nói tiếp: "Uổng công ta đối xử tốt ngươi như thế, thật không ngờ lại là nuôi con thay người khác, nếu phụ thân của ngươi cũng đã tìm tới đây rồi, vậy thì hai người các ngươi một kẻ cũng đừng hòng rời đi!"
Vụt....
Chỉ trong nháy mắt thì Nam Cung Khánh đã lao đến trước mặt Nam Cung Vân Dật, bàn tay to của ông ta hung hăng siết lấy cổ của Nam Cung Vân Dật, rồi dùng sức ném Nam Cung Vân Dật xuống đất thật mạnh.
"Tiểu súc sinh, đừng cho ta là không biết ngươi cùng ả nữ nhân Vân Lạc Phong kia liên hợp lại để tính kế ta! Không sai, ta đúng là đã bắt giữ đồ đệ của Vân Lạc Phong, mục đích chính là để ép ả giao thuốc giải ra!"
Nam Cung Vân Dật bật cười, khóe môi trào ra máu tươi, nụ cười này thật thê thảm, thật ảm đạm.
"Tại sao ông vĩnh viễn cũng ngu xuẩn như thế hả? Người khác nói cái gì thì ông liền tin ngay cái ấy sao? Chỉ bởi vì lời nói của gã nam nhân này và Mộ Thiên Thiên, mà ông khiến mẹ ta phải gánh lấy tiếng xấu trên lưng trong bao nhiêu năm qua. Ta hỏi ông, ông là bắt gian tận giường, hay là tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ ân ái trên giường với nhau hả?"
"Không! Ông chẳng có nhìn thấy cái gì cả! Chỉ bởi vì lời nói một phía của hai người này, mà ông khiến mẹ ta phải gánh lấy tội danh này lâu như vậy!"
Nam Cung Vân Dật đứng dậy khỏi mặt đất, lau đi vết máu nơi khóe miệng của mình, hắn ngẩng cao đầu nhìn về phía Nam Cung Khánh, khóe môi gợi lên một độ cong trào phúng.
"Chỉ số thông minh của ông, đúng là làm ta cảm thấy ưu sầu thương cảm thay cho ông!"