Sắc mặt Giang Mộng Dao trở nên trắng bệch, nàng chỉ cảm thấy những thứ mình đã từng dùng để cao ngạo trước mặt Vân Lạc Phong bể tan tành, khiến cho bước chân của nàng đột nhiên lui về phía sau hai bước.
“Lục công chúa.” Quân Phượng Linh hơi mỉm cười, trên khuôn mặt anh khí thoáng qua sự lạnh lẽo: “Đến bây giờ ngươi còn cảm thấy thân phận tức phụ của ta còn kém hơn cung nữ của ngươi hay không?”
Thân thể Giang Mộng Dao run lên, gắt gao nắm chặt tay, ánh mắt phẫn hận mà không cam lòng nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong.
Nếu Giang Mộng Dao có lý trí một chút, nói không chừng có thể nhận ra Vân Lạc Phong đó là thiếu nữ bạch y ngày đó nàng nhìn thấy ở trong hoàng cung, ngặt nỗi hiện giờ nàng sớm đã bị lòng đố kị che mắt, vì vậy trong đầu óc nàng là một mảnh hỗn loạn, hoàn toàn không có suy nghĩ cẩn thận điểm này.
Nguyên nhân chính là vì nàng không suy nghĩ cẩn thận, mới làm ra những chuyện khiến nàng hối hận cả đời.
“Thì ra ở trong mắt Lục công chúa, tiểu Lạc Phong còn không bằng một cung nữ?” Mày kiếm của Giản Thành Văn hơi nhíu, lạnh lùng liếc mắt nhìn Giang Mộng Dao: “Cho dù không có thân phận do Hoàng Đế thân phong, tốt xấu gì nàng cũng là tức phụ của Diệp gia! Cung nữ bên cạnh ngươi thì có thân phận gì? So với tức phụ của Diệp gia còn tôn quý hơn sao?”
Ánh mắt sắc bén của hắn liếc về phía cung nữ, dưới ánh mắt như lưỡi đao sắc bén của hắn cung nữ chịu đựng không nổi, phịch một tiếng quỳ xuống đất.
“Diệp thúc, ta cáo từ trước.”
Sắc mặt Giang Mộng Dao trắng bệch, sau khi nàng cáo từ với Diệp Cảnh Huyền, dẫn theo một đám cung nữ thị vệ vội vàng rời khỏi, giống như nếu dừng lại lập tức sẽ nghe được giọng nói trào phúng của Giản Thành Văn.
Giản Thành Văn cười lạnh, thu hồi ánh mắt, đôi mắt liếc nhìn tất cả mọi người ở đây, nhẹ nhếch khóe môi: “Không biết còn có ai cho rằng bản tướng quân đang giả truyền thánh chỉ?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Đừng thấy Diệp gia nhà lớn việc lớn nhưng vẫn phải dựa vào hoàng thất để tồn tại như cũ!
Cho nên, nếu khẩu dụ này là thật, từ nay về sau, Diệp gia không còn có người nào dám trêu chọc một nhà Quân Phượng Linh.
Ngay cả vị trí của Diệp Cảnh Huyền nói không chừng cũng sẽ phải đưa cho Diệp Cảnh Thần…
Diệp Cảnh Huyền hơi rũ đôi mắt xuống, đáy mắt hiện lên một tia sáng tối tăm, xem ra Vân Lạc Phong này quyết không thể lưu lại được, nếu không vị trí của mình sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ khó giữ được.
“Tướng quân đại nhân.” Diệp Cảnh Huyền nghĩ đến đây, cười gượng hai tiếng: “Gia yến của Diệp gia chúng ta cũng đã bị hủy, cho nên cũng không có cách nào chiêu đãi tướng quân đại nhân, xin mời tướng quân tự tiện, ta đi xuống nghỉ ngơi trước.”
Nói xong những lời này, Diệp Cảnh Huyền bước đi vội vàng, bước nhanh về phía bóng đêm.
…
Bóng đêm mờ mịt.
Một ánh trăng rằm treo trong đêm tối, phản chiếu khắp bóng đêm.
Bỗng nhiên, một người nam nhân mặc trường bào màu đen từ trong hư không hạ xuống, dừng ở trước mặt Diệp Cảnh Huyền.
“Nhị thiếu gia.”
“Ảnh, mấy năm nay, ta đối đãi với ngươi cũng không tệ đi?” Sắc mặt Diệp Cảnh Huyền ngưng trọng hỏi.
Nam nhân áo đen được gọi là Ảnh cúi đầu, vô cùng cung kính: “Mạng của thuộc hạ là do nhị thiếu gia cứu, vì vậy cho dù có bán mạng cho nhị thiếu gia, thuộc hạ cũng cam tâm tình nguyện.”
“Tốt.” Diệp Cảnh Huyền vừa lòng gật đầu: “Đêm nay, ngươi lập tức đi giải quyết Vân Tiêu và Vân Lạc Phong! Nếu bị người khác phát hiện, ngươi hãy gánh chịu mọi việc một mình!”
“Tuân lệnh.”
Ảnh cung kính trả lời, chợt đứng lên, một bóng dáng màu đen hiện lên, biến mất bên trong bóng đêm vô biên vô tận…
Sắc mặt của Diệp Cảnh Huyền dần dần trầm xuống, gắt gao nắm chặt tay, trong ánh mắt xẹt qua sự lạnh lẽo: “Vân Lạc Phong, Vân Tiêu, đối nghịch với ta vĩnh viễn đều sẽ không có kết cục tốt đẹp!”