Cái —— tình huống này là như thế nào?
Thiên Khôi ngây ngốc, trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Vân Lạc Phong, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
“Thiên Khôi sứ giả, vừa rồi đúng là ta sai, ta quá mức tính toán chi li, không thể giống với Thiên Hồi đế quốc hiểu rõ đại nghĩa thế kia.”
Thiên Khôi vẫn không rõ lời nói của Vân Lạc Phong có ý gì, nhưng mà điều này không có nghĩa là hắn sẽ không dựa cột để bò lên trên, vì vậy vẻ mặt lộ ra tán đồng trả lời: “Ngươi nói không sai, từ trước đến nay Thiên Hồi đế quốc chúng ta hiểu rõ đại nghĩa vô cùng, ngươi có thể biết lỗi là được.”
“À, một khi đã như vậy, phiền Thiên Khôi sứ giả dọn phòng của Lam Tường quốc ra đi.” Vân Lạc Phong cong môi, cười như không cười nhìn Thiên Khôi
Vẻ mặt Thiên Khôi hoàn toàn thay đổi, lạnh lùng nói: “Ngươi có ý gì?”
“Thiên Khôi sứ giả, trước kia ta quá mức với tính toán chi li, hơn nữa còn lấy việc từ bỏ thi đấu uy hiếp ngươi, nhưng ngươi vì giữ Thiên Vân Quốc chúng ta ở lại thi đấu, không tiếc hy sinh Lam Tường quốc thân là người một nhà, tinh thần chí công vô tư này đúng thật là đáng giá cho mọi người học tập, ngay từ đầu là ta hiểu lầm các ngươi rồi.”
Thiên Khôi khiếp sợ trừng lớn mắt, hắn muốn giao phòng của Lam Tường quốc ra khi nào chứ.
Lúc này, người chung quanh nghe được lời nói của Vân Lạc Phong thanh âm thì đều lộ vẻ tán thưởng.
Dù sao lúc trước Thiên Khôi nhỏ giọng nói câu kia với Vân Lạc Phong, bởi vì giọng nói quá nhỏ nên bọn họ không nghe thấy nội dung……
“Vân Lạc Phong, ngươi thật tàn nhẫn!”
Rốt cuộc Thiên Khôi phản ứng được, hắn bị nha đầu thúi này chơi xỏ một trận rồi.
Hiện giờ tên đã trên dây, không thể không bắn, hắn đã không có biện pháp khác rồi.
Trừ phi phủ nhận câu nói của Vân Lạc Phong trước mặt mọi người.
Như thế thì tất nhiên mọi người sẽ cho rằng Thiên Hồi đế quốc nói không giữ lời, cũng sẽ khiến danh dự của đế quốc xuống dốc không phanh.
“Phương Vũ, chúng ta đi thương lượng với người Lam Tường quốc một chút.”
Thiên Khôi hung hăng phất vạt áo, xoay người đi vào trong trạm dịch.
Kết quả vừa thấy đã hiểu ngay.
Người Lam Tường quốc vốn bị Vân Lạc Phong làm cho mất mặt mũi, làm sao cho phép nhường phòng vào lúc này? Mặc cho Thiên Khôi nói bao nhiêu câu thì vẫn ngồi bất động như cũ.
Cuối cùng, Thiên Khôi rơi vào đường cùng chỉ có thể lôi vị công chúa của Lam Tường quốc đã gả cho bệ hạ nhà mình ra, hơn nữa còn nói nhất định sẽ bồi thường, lúc này nhân tài Lam Tường quốc mới đồng ý nhường phòng.
Bởi vậy, trong lòng Thiên Khôi hận Vân Lạc Phong rất nhiều!
Giống vậy, những người Lam Tường quốc bị bắt nhường phòng sẽ được gọi là hiểu đại nghĩa trong mắt dân chúng bình thường, nhưng mà, những người tiến đến tham gia thi đấu của các quốc gia khác các đều là người tài giỏi thong minh, không biết sẽ cười nhạo bọn họ như thế nào.
Cho nên, người hận không thể giết chết Vân Lạc Phong không chỉ có Thiên Khôi, còn có những thiên tài tâm cao khí ngạo của Lam Tường quốc……
……
“Đệ muội, vừa rồi muội không có nhìn thấy sắc mặt của mấy người Lam Tường quốc đâu, không khác màu gan heo lắm đâu, ha ha ha, nhiều năm rồi đại ca ta cũng không vui vẻ như thế này.”
Trong phòng, cánh tay Diệp Hi Mạch đặt trên vai Vân Lạc Phong, cười ha ha hai tiếng.
Giọng hắn tràn ngập thống khoái, cảm giác như tinh thần vô cùng phấn chấn mạnh mẽ.
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhấp một hớp nước trà, hơi nheo mắt lại: “Ta nói rồi, ta chưa bao giờ chịu thua thiệt, ai khiến ta bị tổn hại, ta sẽ trả lại người đó gấp trăm ngàn lần!”
Nếu như Thiên Khôi không nghĩ tới chuyện gây khó khăn cho nàng thì đã không liên lụy tới Lam Tường quốc chịu tội cùng, càng không bị người Lam Tường mang hận.
Bởi vậy, tất cả chuyện này đều do hắn tự làm tự chịu!