Mà Tiết Nhu Nhi sở dĩ bị thương, chắc chắn là bởi vì không có ra tay đánh trả lại Hỏa Hỏa.
Nghe câu hỏi này, trên mặt Tiết Nhu Nhi lại bày ra vẻ bất đắc dĩ: "có nói thế nào thì đó cũng chỉ là một đứa trẻ! Tục ngữ nói: nuôi không dạy, là lỗi của cha! Nha đầu kia kiêu căng ngang ngược, cũng là vì cha mẹ nó không có dạy dỗ đàng hoàng, không phải là lỗi của nó, tỷ làm sao có thể xuống tay với một đứa trẻ cho được?"
Ngôn ngữ của Tiết Nhu Nhi cực kỳ ôn nhu, làm cho người ta không cách nào tưởng tượng được rằng, bên dưới cái bộ mặt ôn nhu ấy, là nội tâm sâu độc như rắn rết.
Diệp Kỳ lại càng phẫn nộ hơn, lập tức muốn đi tìm Hỏa Hỏa để mà tính sổ.
"Nha đầu kia thật sự là quá vô pháp vô thiên! Muội nhất định phải đi dạy dỗ nó một trận, nếu không, nó sẽ đem Diệp trạch này xem như là nhà của nó mất thôi!"
"Kỳ Kỳ!" Tiết Nhu Nhi vội vàng kéo tay Diệp Kỳ lại: "muội đi tìm nó, nó nhất định sẽ phủ nhận, như vậy sẽ chỉ càng làm cho quan hệ của muội và đại ca muội càng thêm gay gắt mà thôi! Đây cũng là điều mà tỷ không muốn thấy! So với hạnh phúc của muội, chút ủy khuất này của tỷ không đáng là gì cả!"
Diệp Kỳ dừng bước, thở dài một hơi thật mạnh.
Cả đời này, có thể có được một bằng hữu như Tiết Nhu Nhi khắp nơi đều suy nghĩ cho cô ta, cô ta còn có gì hối tiếc nữa chứ? Thật là không hiểu tại sao đại ca lại cứ chướng mắt Tiết Nhu Nhi?
"Kỳ Kỳ, việc này cũng không trách được nha đầu kia, nó đánh tỷ, nguyên nhân trong đó, thật sự cũng là tại vì bản thân tỷ!" Tiết Nhu Nhi rũ mắt xuống, giọng điệu khá ôn hòa.
Diệp Kỳ nhíu mày hỏi ngược lại: "tỷ nói vậy là có ý gì? Rõ ràng là do nha đầu kia quá kiêu căng ngạo mạn, sao tỷ lại ôm hết mọi trách nhiệm lên người mình?"
"Kỳ Kỳ.... " Tiết Nhu Nhi khẽ cắn môi mỏng, hai tròng mắt ẩn hiện một tầng hơi nước mờ nhạt: "là do tỷ lắm chuyện xen vào việc của người khác! Bởi vì tỷ thấy y thuật của sư phụ rất cường đại, cho nên tỷ mới dò hỏi một chút xem có cách nào trị khỏi căn bệnh của nghĩa mẫu muội hay không? Sư phụ trả lời tỷ là chỉ cần đưa cho ngài một lọ Tụ Linh Dược, sư phụ sẽ chữa trị miễn phí cho Diệp phu nhân!"
Tựa như là tiếng sét nổ ầm bên tai, cả người Diệp Kỳ đều ngẩn ngơ, trong lòng lại trào dâng sự kinh hỉ mãnh liệt, đợi sau khi hồi phục tinh thần, hai tay Diệp Kỳ liền kích động ấn chặt lấy bả vai Tiết Nhu Nhi, giọng nói không ngừng run lên.
"Ý của tỷ là, sư phụ tỷ có thể chữa khỏi thân thể của nghĩa mẫu?"
Tiết Nhu Nhi gật đầu một cách chắc chắn: "chỉ cần đưa cho sư phụ một lọ Tụ Linh Dược, ngài ấy sẽ ra tay chẩn bệnh, hơn nữa, tỷ đối với sư phụ rất có lòng tin! Đáng tiếc, mấy lời này lại bị tiểu nha đầu kia nghe được, nó chờ sau khi sư phụ tỷ vừa đi, thì liền xông tới đánh tỷ...."
Diệp Kỳ giống như là bị lọt vào trong sương mù, mờ mịt khó hiểu: "việc này và nha đầu kia thì có quan hệ gì với nhau? Tại sao nó lại vì việc này mà đánh tỷ?"
Tiết Nhu Nhi lại lần nữa rũ mi mắt xuống: "tỷ vốn dĩ không muốn nói chuyện này với muội, nhưng lại không đành lòng thấy muội bị qua mặt. Nha đầu kia muốn chiếm đoạt tài phú và quyền thế của Diệp gia, cho nên mới đánh chủ ý lên Diệp đại ca! Nếu như Diệp phu nhân sinh một hài tử khác, như vậy sẽ uy hiếp đến địa vị của Diệp đại ca, cho nên nó mới đến cảnh cáo tỷ!"
Vốn dĩ người mà Tiết Nhu Nhi muốn đổ oan là Vân Lạc Phong, chỉ là Diệp Kỳ đã biết Vân Lạc Phong có nam nhân của mình rồi! Vì vậy, cô ta mới đem thao nước bẩn này hất lên người Hỏa Hỏa.
"Chuyện này sao có khả năng?" sắc mặt Diệp Kỳ có chút khó coi, cứ lắc đầu liên tục: "tiểu nha đầu kia mới có tám chín tuổi mà thôi! Một đứa trẻ tám chín tuổi, tâm trí còn chưa thành thục, làm sao có thể có tâm cơ như vậy được? Huống chi, tuổi của nó và đại ca còn chênh lệch lớn đến như vậy!"
Đáy mắt Tiết Nhu Nhi chợt lóe lên một tia âm hiểm, nhưng rất nhanh liền biến mất ngay: "Kỳ Kỳ, muội phải biết, lòng dạ vị Phong cô nương kia không giống như nữ nhân bình thường! Nói không chừng là do cô ta sai tiểu nha đầu câu dẫn Diệp đại ca, mục đích thật sự của cô ta, chính là Diệp gia!"