Mấy năm trước, mẫu thân hắn là Dịch Hoàng hậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Dung Quý phi được phong làm Hoàng hậu. Vì muốn để con trai mình có thể kế vị mà bà ta xúi giục phụ hoàng của hắn, để hắn đến Long Nguyên Quốc làm con tin. Phụ hoàng vì muốn tự bảo vệ mình mà lập tức đồng ý đề nghị của bà ta.
Cho nên việc hắn là con tin ở Long Nguyên Quốc không thoát khỏi quan hệ với hai người bọn họ.
"Ngươi nói không sai! Đúng là bản thân ta hiểu rõ nguyên nhân thật sự ta trở thành con tin." Diệp Linh mở mắt ra, ánh mắt tang thương nhìn về phía Vân Lạc Phong: "Hơn nữa, nếu không phải ta trở thành con tin nơi đất khách, sợ rằng nữ nhân kia khó mà tha cho ta."
Vân Lạc Phong nhướng mi, bên môi kéo lên nụ cười tà khí: "Nói như vậy... Gia gia ta cũng xem như là ân nhân cứu mạng của ngươi? Nếu đã như vậy, ngươi còn chưa chịu nói cho ta biết rốt cuộc tên cẩu Hoàng đến kia phái ngươi đến có mục đích gì?"
Nàng cũng không tin hôn quân kia phái Diệp Linh đến chỉ là muốn giám sát bọn họ.
Thân thể Diệp Linh cứng đờ, im lặng mãi một lúc lâu mới thành thật trả lời câu hỏi của Vân Lạc Phong: "Cẩu Hoàng đế kia muốn ta đến giám sát phủ Tướng quân. Còn muốn... còn muốn ta quyến rũ ngươi, làm cho ngươi... làm cho ngươi mang thai con của ta."
Khi nói lời này, gương mặt Diệp Linh đỏ lên, ngay cả ánh mắt cũng không biết nên nhìn nơi nào mới đúng.
Trong mắt Vân Lạc Phong xẹt qua một tia sáng lạnh, cong môi hỏi: "Mục đích là gì?"
Diệp Linh nhìn mắt Vân Lạc Phong: "Nếu ngươi thật sự mang thai con của ta, cẩu Hoàng đế có thể gán cho phủ Tướng quân tội danh thông địch bán nước. Dù ta chỉ là một con tin, nhưng cái thân phận tam Hoàng tử Lưu Kim Quốc vẫn còn đó."
Cao Đồ phái Diệp Linh đến giám sát phủ Tướng quân chỉ là thứ yếu. Mục đích chân chính là muốn vu oan hãm hại, đảm bảo hoàn toàn diệt trừ phủ Tướng quân, cái gai trong lòng của Cao Đồ.
Thương thay cho Vân lão tướng quân, vì quốc gia chinh chiến bao năm, nhi tử lại chết ở sa trường. Thế mà bây giờ phải rơi vào kết cục như vậy."Đúng là cẩu Hoàng đế đi nước cờ này rất hay." Vân Lạc Phong tà mị nở nụ cười, trong mắt là thần thái cuồng vọng: "Đáng tiếc, hắn quá xem thường tướng quân phủ, càng quá xem thường ta."
Đúng thật là Cao Đồ quá xem thường Vân Lạc Phong, hắn ta luôn nhận định Vân Lạc Phong là nữ nhân ham mê mỹ sắc, nhất định sẽ trúng gian kế của hắn. Nhưng hắn không ngờ rằng hiện tại Vân Lạc Phong không phải là Vân Lạc Phong si mê thái tử của mấy tháng trước.
Huống chi bên cạnh nàng còn có một nam nhân cực phẩm như Vân Tiêu, sao tam hoàng tử Diệp Linh có thể lọt vào mắt nàng được.
"Diệp Linh." Biểu cảm của Vân Lạc Phong cười như không cười, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Linh, cho dù ý cười trên mặt Vân Lạc Phong chưa hề biến mất nhưng cũng vẫn mang lại một cảm lạnh thấu tim với những kẻ đối diện: "Ngươi giúp cẩu Hoàng đế ám toán ta, đã từng nghĩ sẽ gánh hậu quả như thế nào chưa?"
Gương mặt Diệp Linh càng trắng bệch, hắn cười khổ nói: "Ta thân là con tin, có thể lựa chọn sao? Cũng chỉ có thể thân bất do kỷ nghe theo mệnh lệnh của Hoàng đế."
"Ta mặc kệ ngươi có khổ tâm gì. Cũng mặc kệ ngươi có thân phận như thế nào. Ta chỉ cần biết, ngươi! Muốn tính kế ta!" Ánh mắt Vân Lạc Phong lộ ra sự nghiêm nghị, gương mặt cũng rất nghiêm túc: "Chỉ điểm này, là đủ!"
Trong lòng Diệp Linh chấn động, hắn biết, bất kể hắn có bao nhiêu lý do để ngụy biện rằng bản thân là thân bất do kỷ, nhưng chỉ cần hắn giúp Cao Đồ giăng bẫy hại Vân Lạc Phong thì không có khả năng nàng ta sẽ tha cho hắn.
Xoạt!
Trong khoảng thời gian ngắn Diệp Linh im lặng, bỗng nhiên thân hình Vân Lạc Phong giống như một ảo ảnh, xuất hiện ngay cạnh Diệp Linh.
Cánh tay mảnh khảnh của Vân Lạc Phong túm chặt lấy cổ tay Diệp Linh, dùng sức vặn một cái, Diệp Linh lập tức cảm nhận được cơn đau từ cánh tay truyền đến, khiến hắn không nhịn được hét lên một tiếng.
Phịch!
Vân Lạc Phong quăng cả người Diệp Linh ngã xuống mặt đất, một chân đạp lên ngực Diệp Linh, thừa diệp hắn chưa kịp khép miệng, nhanh tay lấy một lọ sứ trong tay áo ra, trút nước thuốc trong bình vào miệng Diệp Linh.