Vân Lạc Phong giống như cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nâng cao chân lên, dẫm thẳng vào cái chân của thanh niên đang đưa ra để đi qua.
“A!”
Một tiếng la hét như giết heo vang vọng toàn bộ trạm dịch, cũng khiến cho những thiên tài của các quốc gia khác đang đến báo danh cũng rối rít quay đầu nhìn lại.
Thanh niên che cổ chân sưng đỏ của mình, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vân Lạc Phong, ngươi đi đứng có thể nhìn đường hay không? Không thấy chân của ta hay sao?”
Vân Lạc Phong tà mị liếc nhìn người nọ: “Xin lỗi, ta cũng không nhìn thấy ngươi giơ chân ra trước mặt ta.”
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người đều hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Thì ra là người Lam Tường Quốc vọng tưởng muốn làm Vân Lạc Phong vấp té, ai ngờ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đối phương lại trực tiếp dẫm lên cổ chân của hắn để đi qua.
“Vân Lạc Phong, chúng ta hãy chờ xem!” Trong ánh mắt của thanh niên bốc lên lửa giận, lạnh lùng liếc Vân Lạc Phong, rồi sau đó vung tay lên, cắn răng nói: “Chúng ta đi.”
Lần này, khí thế của hắn không bằng lúc trước, ngược lại khập khiễng dẫn theo những thiên tài của Lam Tường Quốc rời đi.
Ánh mắt Diệp Hi Mạch lạnh lùng nhìn chằm chằm phương hướng thanh niên rời đi, nói: “Hắn là Ngũ hoàng tử Khâu Phi Hoa của Lam Tường Quốc, cũng là đệ nhất thiên tài của Lam Tường Quốc, thực lực ở Thiên Linh Giả cao cấp.”
Vân Lạc Phong nhún vai: “Chúng ta tiếp tục đi thôi.”
Nói thật ra, cho dù trước khi nàng đột phá, cũng không chắc đã để những thiên tài Lam Tường quốc này vào mắt, huống chi bây giờ nàng đã tới Tôn Linh Giả trung cấp…
Diệp Hi Mạch thấy bóng dáng Vân Lạc Phong sắp sửa rời đi cũng vội vàng cất bước đuổi theo, luôn luôn đi sát bên cạnh nàng.
…
Ở cửa trạm dịch, có mấy điểm báo danh, ngoại trừ môn thuần thú từ trước đến nay luôn quạnh quẽ, hai môn khác đều có đám đông chen chúc.
Bởi vậy có thể thấy được, trên đại lục này, y thuật cực kỳ được hoan nghênh, cũng đã trở thành một bộ phận không thể thiếu trong cuộc sống.
“Đệ muội, xem ra đội chúng ta sẽ phải xếp hàng thật lâu.”
Diệp Hi Mạch khoanh tay ôm ngực, mày kiếm sắc bén nghiêng về phía trước, trong ánh mắt chứa đầy ý cười.
“Đi, chúng ta báo danh bên thuần thú trước đi.”
Vân Lạc Phong nhìn những người chen chúc ở chỗ đó, quay đầu đi đến một hướng khác.
Có lẽ là chiêu bài của Thiên Vân Quốc quá mức chói mắt, bởi vậy nhất cử nhất động của Vân Lạc Phong đều khiến những người khác nhìn chăm chú.
Bây giờ nhìn thấy nàng đi đến chỗ thuần thú đê báo danh, sắc mặt của những người đó đều tràn ngập kinh ngạc, càng nhiều hơn là đồng thời khinh thường.
“Thiếu nữ của Thiên Vân Quốc là một vị thuần thú sư?”
“Khó trách, lúc này Thiên Vân Quốc sẽ tự tin như vậy, thì ra lần này là muốn từ môn ít được chú ý để tìm cảm giác tồn tại, đáng tiếc tuy rằng thuần thú ít được chú ý nhưng trong đó cũng không thiếu thiên tài, ngay cả các quốc gia xếp hạng trong ba hạng đầu kia cũng đều phái người tham dự.”
Cho dù thuần thú ít được chú ý, cũng không có nghĩa là không có người có thực lực ở đây, cho nên nếu Thiên Vân Quốc muốn từ môn ít được chú ý tìm cảm giác tồn tại, vậy thì sai mười phần.
Thiên Vân Quốc làm đế lót vạn năm, vĩnh viễn sẽ không có ngày xoay người.
Chỗ báo danh thuần thú, một lão giả chính tay cầm bút lông, viết tên những người báo danh.
So sánh với hai chỗ báo danh khác, nơi này thật sự quá mức quạnh quẽ, thế cho nên lão giả viết cực kỳ thong thả, thần thái nhàn nhã.
“Người tiếp theo.”
“Thiên Vân Quốc, Vân Lạc Phong.”