Chỉ vì trong những người này chỉ có Diệp Cảnh Thần có thực lực này.
Đang lúc Vân Tiêu định ra tay hết sức một lần nữa, một giọng nói trung khí mười phần từ phía ngoài truyền tới.
“Ta không có tới muộn chứ?”
Diệp Cảnh Huyền hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy một nam nhân trung niên mặc quân phục từ ngoài cửa đi nhanh đến, trên khuôn mặt uy nghiêm của hắn tràn đầy tươi cười.
Thấy Giản Thành Văn đột nhiên xuất hiện, đáy lòng Diệp Cảnh Huyền có chút phát run, ở bên trong hoàng thành này, người hắn kiêng kị nhất không ai khác chính là Trấn Quốc đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy này!
Về phần nguyên nhân kiêng kị hắn —— cũng không phải bởi vì hắn là huynh trưởng Hoàng Hậu.
Mà là kinh nghiệm sa trường của Giản Thành Văn, một thân lệ khí kia khiến cho Diệp Cảnh Huyền cảm giác được sự sợ hãi từ sâu trong lòng.
“Đại tướng quân, sao người lại tới đây?”
Diệp Cảnh Huyền chạy nhanh ra đón, vô cùng cung kính hỏi.
Gia hỏa này là nhân vật hắn không dám đắc tội, vì vậy ở trước mặt Giản Thành Văn hắn phóng thấp tất cả tư thái.
Giản Thành Văn liếc nhìn Diệp Cảnh Huyền: “Nghe nói đại thiếu gia Diệp gia trở về gia tộc, ta cố ý tới chúc mừng, thuận tiện tới tìm một người…”
Diệp Cảnh Huyền sửng sốt một chút, liếc nhìn khóe miệng còn vương vết máu của Giang Mộng Dao.
Chẳng lẽ tướng quân đại nhân đến vì muốn tìm công chúa Mộng Dao?
Nếu để cho hắn biết công chúa bị thương ở Diệp gia, đừng nói là mấy người Vân Lạc Phong sẽ bị bầm thây vạn đoạn, ngay cả chính mình cũng có thể khó giữ được…
Nói chung y thuật của Lục công chúa quá mức cao siêu, gần đây nhất lại vì Hoàng Hậu bận rộn trong ngoài, Giản Thành Văn làm sao có thể không báo thù cho nàng?
“Chuyện này…” Diệp Cảnh Huyền lau mồ hôi lạnh trên trán, ngượng ngùng nói: “Lục công chúa lập tức sẽ hồi cung, sao còn phải làm phiền tướng quân tới đón? Diệp gia chúng ta khẳng định sẽ hộ tống nàng trở về.”
Giản Thành Văn nhíu mày: “Ai nói với ngươi ta tới tìm Lục công chúa?”
Diệp Cảnh Huyền ngốc lăng: “Tướng quân không đến vì Lục công chúa sao? Vậy người…”
“Ta tìm Vân Lạc Phong!”
Ngay sau khi Giản Thành Văn nói ra câu này, toàn bộ yến hội đều nổ tung, tất cả mọi người nhịn không được đứng lên, đáy mắt lộ ra sự kinh ngạc.
Tướng quân tới nơi này là vì tìm Vân Lạc Phong?
Chẳng lẽ nha đầu này ở bên ngoài trêu chọc chuyện gì khiến tướng quân phải tới tận nơi? Nếu bọn họ sớm biết Vân Lạc Phong không an phận như thế thì cũng không nên lưu nàng ở Diệp gia.
“Tướng quân đại nhân, người nghe ta nói, Vân Lạc Phong chỉ là nhi tức của Quân Phượng Linh, không có bất cứ quan hệ gì với Diệp gia, Diệp gia không công nhận sự tồn tại của nàng! Nếu nàng trêu chọc tướng quân, tướng quân có thể mang nàng đi, tùy tiện xử trí, Diệp gia tuyệt đối không hỏi tới.”
Diệp Cảnh Huyền hung hăng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, đắc tội tướng quân, nàng tuyệt đối sẽ không có ngày yên ổn!
Giờ phút này, Diệp Cảnh Huyền không hề trông thấy, ngay sau khi hắn nói những lời này, sắc mặt của Giản Thành Văn dần dần lạnh xuống.
“Phong nhi.”
Quân Phượng Linh theo bản năng kéo cánh tay Vân Lạc Phong, ánh mắt sắc bén bắn về phía Giản Thành Văn, nếu như Giản Thành Văn dám có bất cứ dị động gì, bà tuyệt sẽ không bỏ mặc!
Trên người Vân Tiêu bắt đầu tỏa ra khí lạnh, giữa chân mày là sự lãnh khốc.
Khí thế của hắn ẩn chứa sát khí khiến cho Giản Thành Văn thình lình nhìn hắn một cái.
“Nghe nói, nhi tử mất tích nhiều năm của đại thiếu gia Diệp gia là tên phế vật, nhưng mà ta thấy hắn xuất sắc hơn bất cứ kẻ nào, ha ha ha!” Giản Thành Văn cười ha ha, bước nhanh đi đến chỗ Vân Lạc Phong: “Tiểu Lạc Phong, những ngày con sống ở Diệp gia chính là như thế này sao? Như thế còn không bằng theo ta đi đến sống ở phủ tướng quân, ít nhất sẽ không phải nhìn sắc mặt của người khác.”