"Vân Lạc Phong!" Mộ Vô Song nhíu nhíu mày: "Không phải ta muốn ngăn cản ngươi, nể tình gia gia hai chúng ta đều là quan cùng triều, nếu thật sự ngươi muốn cứu người, vậy thì ta nói cho ngươi một chuyện, trước khi trị bệnh cứu người thì cần phải bắt mạch cho người bệnh. Nếu như cô không biết bắt mạch, ta có thể dạy cho cô."
Lời này bề ngoài thì như tốt bụng muốn chỉ dạy Vân Lạc Phong, kỳ thật lại nói cho người khác biết ngay cả bắt mạch mà Vân Lạc Phong cũng không biết, người như vậy học y chỉ có hại chết người, sao có thể cứu người.
"Tiểu cô nương, chẳng lẽ cô nương không biết chút gì về Vân Lạc Phong hay sao? Nàng ta nổi danh là phế vật ở Long Nguyên Quốc chúng ta, vậy mà cô nương dám để cho nàng ta chữa trị cho gia gia mình. Ngay cả bắt mạch nàng ta cũng không biết, làm sao cứu người?"
Quan Lâm cười ha ha, từng câu từng chữ đều là châm chọc khinh miệt.
Vân Lạc Phong nhướng mày, trong lúc lơ đãng quét mắt về phía Quan Lâm.
Một cái liếc mắt này của Vân Lạc Phong mang theo tư thái bễ nghễ, cuồng ngạo không kiềm chế được, tà khí mà nghiêm nghị, làm tiếng cười của Quan Lâm bỗng nhiên im bặt. Rất lâu sau đó, hắn rùng mình một cái mới đột nhiên hồi thần.
Phế vật này vẫn là phế vật trong quá khứ sao? Sao ánh mắt lại dọa người đến như vậy?
"Ta chỉ cho ngươi một cơ hội!" Vân Lạc Phong thu tầm mắt, nhìn về phía thiếu nữ bởi vì lời nói của Quan Lâm mà do dự: "Cứu! Hay không cứu! Tùy ngươi lựa chọn. Chỉ là, ta nói cho cô nương biết, nếu gia gia cô vẫn tiếp tục hôn mê, sợ là không qua khỏi hôm nay."
Trên dung nhan của thiếu nữ thanh tú xuất hiện nét giãy dụa, suo đó nàng ta cắn chặt răng hạ quyết định: "Cô nương, xin cô cứu gia gia ta!"
Dọc đường đi, bệnh tình của gia gia càng ngày càng nghiêm trọng, nếu tiếp tục kéo dài, sợ là gia gia thật sự sẽ không qua khỏi đêm nay. Bây giờ nàng ta cũng chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa.
Có những lời này của thiếu nữ, lúc này Vân Lạc Phong mới rút từ trong tay áo ra một cái bao nhỏ, thật cẩn thận mở bao ra, sau đó rút ra một cây ngân châm sáng lấp lánh từ trong bao.
Đầu ngón tay của Vân Lạc Phong nhẹ nhàng giữ lấy ngân châm, nhắm ngay huyệt Bách Hội của lão giả mà châm xuống, tiếp theo chậm rãi đẩy sâu ngân châm vào đầu lão giả. Lúc này biểu cảm trên mặt của Vân Lạc Phong không còn lười biếng tùy hứng nữa mà vô cùng nghiêm túc.
Không có ai nhìn thấy, ngay khi ngân châm hoàn toàn đâm vào huyệt Bách Hội, một cổ linh lực màu trắng theo ngân châm dần dần dung nhập vào thân thể lão giả.
Trong y học thần điển có ghi, khi y sư chữa trị có thể dung hòa linh lực vào y thuật. Như vậy hiệu quả chữa trị thu được sẽ càng lớn. Chỉ là phương pháp chữa trị này đã thất truyền. Hơn nữa linh lực tiêu hao khi cứu người rất nhiều, cho nên rất ít người có thể sử dụng phương pháp này.
Vân Lạc Phong thì lại khác!
Y học thần điển có thể bổ sung linh lực bị tiêu hao cho nàng!
Cứ như vậy, bất luận là trong chiến đấu hay trị bệnh, nàng đều không cần phải lo đột nhiên cạn kiệt linh lực.
Mộ Vô Song lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài nói: "Thái tử, ngay cả chẩn bệnh cho đối phương mà Vân Lạc Phong cũng không có, thế mà đã liều lĩnh thi châm.
Đặc biệt là huyệt vị mà nàng ấy châm là huyệt Bách Hội. Hành động này của nàng ta đã sớm quyết định kết quả, nhất định sẽ thất bại. Đáng ra sư phụ ta đã có thể chữa khỏi cho lão giả kia, chỉ tiếc....."
Ý là sư phụ ả ta có thể chữa khỏi cho lão giả này, nhưng lại bị Vân Lạc Phong làm bừa như vậy, lão giả này đã không thể cứu được nữa rồi.
"Ta đã nói từ sớm, Vân Lạc Phong làm gì có thực lực, ả ta chỉ biết lừa gạt người thôi."