“Vậy... Có thể để Chuột Hậu dùng trước được không? Dù sao nàng cũng là Tôn Linh Giả, dùng được loại quả hóa thành người này."
Đáng tiếc, không như mong muốn.
Trà Sữa vốn định đẩy Chuột Hậu ra, lại thấy Tiểu Thụ tiếp tục gãi mông, ngay sau đó, nó lại móc ra một quả hóa thành người...
Trà Sữa tuyệt vọng, mặt xám như tro tàn nhìn Vân Lạc Phong.
“Ngươi và Chuột Hậu mỗi người một quả, ăn đi."
Vân Lạc Phong ý bảo hai con chuột tự mình đi lấy quả ăn.
Chuột Hậu chẳng hề tỏ vẻ, đối với nó mà nói, chỉ cần có thể tăng thực lực, không có gì mà nó không thể nuốt vào.
Một khi linh thú hóa thành người sẽ có khả năng xông thẳng đến Thánh Linh Giả, nếu như không thể biến hóa, vậy thì cả đời này chỉ có thể ở cảnh giới Tôn Linh Giả.
Trà Sữa khiếp sợ, nhìn Chuột Hậu ăn quả mà không hề nhăn nhó một chút nào. Khóe miệng nó run rẩy, loại quả được móc ra từ cúc - hoa mà cũng có thể ăn được sao?
Đúng lúc nó đang cố hết sức tìm cớ thì thấy ánh mắt Vân Lạc Phong nhìn thẳng vào mình.
Trà Sữa run lên, đi tới chỗ Vân Lạc Phong như đi tới pháp trường đau khổ, móng vuốt nhỏ run rẩy duỗi ra để lấy quả trong tay Tiểu Thụ, nhắm mắt lại, khảng khái chịu chết!
Rột rột!
Trà Sữa không nhai một miếng, lập tức nuốt cả quả xuống.
Khi quả ấy vừa vào bụng, nó cảm thấy bụng mình lạnh đi, vội vàng ngồi xuống đất, bắt đầu tu luyện.
“Chủ nhân, bọn họ hóa thành hình người còn cần thêm một khoảng thời gian."
Tiểu Mạch đồng tình nhìn Trà Sữa, nếu đổi lại là hắn, chỉ sợ nuốt không trôi.
“Ngoại trừ quả hóa thành người, ngươi còn có thứ gì nữa?" Vân Lạc Phong nhìn Tiểu Thụ, nhướng mày hỏi.
Tiểu Thụ chớp đôi mắt đen, tiếp tục móc cúc – hoa mấy lần, không bao lâu sau, một quả màu vàng nhạt đã được nó móc ra.
“Là quả bách độc bất xâm! Ăn quả này vào, đương nhiên về sau bách độc bất xâm.”
Bách độc bất xâm?
Vân Lạc Phong cẩn thận lấy ra một miếng vải bố, bọc quả này lại.
Nàng có thể mang nó về hiếu kính lão gia tử.
“Còn gì nữa?”
Vân Lạc Phong tiếp tục hỏi.
Lần này, Tiểu Thụ đào hồi lâu mới móc ra thêm một quả.
So với hai loại quả kia, quả này tỏa ra sắc đỏ, xuyên qua lớp vỏ xanh biếc trong suốt, dường như bên trong ngập tràn máu tươi.
“Là quả Thiên Huyết!” Sắc mặt Tiểu Mạch càng thêm kích động: “Quả Thiên Huyết có thể khiến Tôn Linh Giả đột phá thêm một bậc, nếu Thiên Linh Giả dùng có thể lập tức thăng lên Tôn Linh Giả! Tuy nhiên, thấp hơn Thiên Linh Giả thì không được dùng, bằng không sẽ nổ tan xác mà chết.”
Tốt như vậy sao?
Đáy mắt Vân Lạc Phong xuất hiện tia sáng, sau khi ngửi thấy mùi hương của quả này, nàng lại lấy một mảnh vải bố bọc kỹ nó.
“Chủ nhân, người không dùng sao?” Tiểu Mạch khó hiểu nhìn Vân Lạc Phong, hỏi.
Vân Lạc Phong nhàn nhạt gật đầu: “Tự ta cũng có thể đột phá, không cần quả Thiên Huyết này.”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của thiếu nữ, thái dương Tiểu Mạch hơi run rẩy.
Rõ ràng là chủ tử ghét bỏ đồ vật được móc ra từ cúc – hoa, vậy mà nàng còn nói bằng lời lẽ chính đáng như thế.
Nếu như Trà Sữa đang tu luyện mà nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ tức đến mức giậm chân.
“Còn nữa không?” Vân Lạc Phong thu láy quả Thiên Huyết, tiếp tục truy hỏi.
Tiểu Thụ lắc đầu, cười khanh khách, tiếp tục dang hai tay muốn Vân Lạc Phong bế mình lên.
Vân Lạc Phong bế Tiểu Thụ, nhướng mày nhìn về phía Tiểu Mạch: “Mấy thứ quả này từ đâu mà có?”
“Chủ nhân, nó là một loài cây, cây thì sẽ kết quả, nhưng ta không ngờ nó lại kết được ba loại quả khác nhau, về phần khi nào có thể tiếp tục lấy được ba loại quả đó, nói thật, ta cũng không rõ.”