Mục lục
Quỷ đế cuồng thê: đại tiểu thư ăn chơi trác táng Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sahara


"Ta đã cho ngươi những hai lần cơ hội!"


Vân Lạc Phong thu lại thanh trường kiếm nhiễm máu, sau đó thản nhiên từ từ ngồi xuống vị trí dành cho Bắc Đẩu Bang, từ đầu đến cuối, ánh mắt Vân Lạc Phong đều rất bình tĩnh, bình tĩnh như là chưa từng xảy ra chuyện gì cả.


Đường Duyệt ngây ngẩn suốt nửa ngày, sau đó thì bỗng giật mình một cái rồi hồi thần lại, liền hét lên chói tai: "giết người! Giết người! Người đâu, mau tới đây!"


Tức thì, từ bên trong hội trường đấu giá, một lão giả từ từ đi ra, lão giả này vừa đi vừa thì thầm, sắc mặt không có chút kiên nhẫn nào cả: "xảy ra chuyện gì hả? Tại sao lại hét to đến như vậy? Còn tiếp tục ồn ào nữa, ta sẽ...."


Bất thình lình, mọi lời nói tiếp theo đều nghẹn lại trong cổ họng của lão giả, ông ta nhìn chằm chằm vào Thiên Ngọc đang ngã trong vũng máu, bất giác nuốt xuống một ngụm nước miếng thật mạnh.


"Đây... Đây là đã xảy ra chuyện gì?"


"Nghiêm lão!" Đường Duyệt hung hăng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong một cái: "nữ nhân này dám ở trong hội đấu giá làm loạn, chém đứt một cánh tay của biểu ca ta, ông mau mau bắt lấy ả đi!"


"Việc này.... "


Nghiêm lão có chút do dự, quay sang nhìn Vân Lạc Phong, nói: "vị cô nương này, xin mạn phép cho lão phu đây được hỏi, không biết vị công tử này đã đắc tội gì với cô nương mà khiến cho cô phải ra tay tàn nhẫn đến như vậy?"


Lời lẽ của lão giả vô cùng khách khí, lễ độ, cho nên Vân Lạc Phong cũng không keo kiệt gì một lời giải thích với ông ta: "hắn quá háo sắc, phi lễ với đồ đệ của ta, cứ nắm lấy tay con bé không buông, ta vì cứu đồ đệ của mình, bất đắc dĩ phải chém lấy một tay của hắn!"


Nghe lời này của Vân Lạc Phong xong, khóe miệng tất cả mọi người ở đây đều hung hăng co rút liên hồi.


Rõ ràng là độ đệ của cô ta nóng nảy tranh cãi cùng với Đường Duyệt, muốn ra tay tát Đường Duyệt, Thiên Ngọc vì bảo vệ biểu muội của mình cho nên mới giữ lấy tay của đồ đệ cô ta lại, ai ngờ, tới trong miệng nữ nhân này thì lại biến thành Thiên Ngọc háo sắc, phi lễ với đồ đệ của cô ta.


Nghiêm lão cũng không chịu nổi mà phải giơ tay lên đỡ lấy trán mình. Vị cô nương này, chỉ vì người ta nắm lấy tay của đồ đệ cô, cho nên, cô cứ thế mà chém đi cánh tay của người ta hay sao?


Làm người thì không nên ngang ngược như vậy đâu!


"Khụ khụ!" Nghiêm lão ho khan hai tiếng, liếc mắt sang nhìn Đường Duyệt: "đây là do Thiên Võ Các của các ngươi sai trước, phi lễ với đồ đệ của người ta, bị như vậy thì cũng xem như là tự làm tự chịu, trừng phạt đúng tội. Đường Duyệt, cô đừng quên quy tắc trong thành Hoàng Tuyền, một khi hai thế lực xảy ra tranh chấp, người ngoài tuyệt đối không được nhún tay vào!"


Lời này có ý là, cho dù Vân Lạc Phong có ra tay giết chết Thiên Ngọc thì Hội Đấu Giá bọn họ cũng sẽ không xen vào.


Vân Lạc Phong có chút kinh ngạc, khẽ liếc nhìn Nghiêm lão một cái, rồi đưa ngón tay lên sờ sờ cằm mình mà trầm tư suy nghĩ.


Theo lý mà nói, Vân Lạc Phong cô ngang nhiên ra tay chém đứt tay của người khác ngay tại đây, cũng tương đương với việc không đem Hội Đấu giá để vào mắt, nhưng nhìn thái độ của Nghiêm lão hiện tại mà nói, thì dường như ông ấy không hề để tâm đến việc làm của cô.


Chuyện này.... Hình như không được bình thường cho lắm!


Tuy nhiên, cho dù Hội Đấu Giá có truy cứu đi chăng nữa thì Vân Lạc Phong cô vẫn sẽ làm như vậy.


"Nghiêm lão!" Đường Duyệt thấy hình như Nghiêm lão đã hiểu lầm gì đó, cho nên liền vội vàng giải thích: "ngài đừng nghe nữ nhân này nói lung tung. Biểu ca của ta không hề vô lễ với đồ đệ của ả, mà là do đồ đệ của ả đã ra tay với ta trước...."


"Đủ rồi!" Nghiêm lão lộ rõ sự mất kiên nhẫn ra mặt, lạnh giọng quát: "nếu các ngươi còn tiếp tục ồn ào nữa, ta sẽ cho người trục xuất các ngươi ra khỏi Hội Đấu Giá của ta, vĩnh viễn cũng không được bước vào nửa bước!"


Trong thành Hoàng Tuyền, thế lực của Hội Đấu Giá được xếp hàng thứ năm, hiển nhiên không phải là một thế lực xếp hạng mười như Thiên Võ Các có thể chống lại được.


Cho nên, Đường Duyệt cũng chỉ còn một sự lựa chọn duy nhất là phải nuốt cục tức này vào bụng.


"Đợi một chút!"


Mắt thấy Đường Duyệt sắp sửa mang Thiên Ngọc rời khỏi Hội Đấu Giá, Vân Lạc Phong lại bỗng nhiên lên tiếng giữ chân cô ta lại.


"Ngươi còn muốn gì nữa?" Đường Duyệt không có quay đầu lại, chỉ tức giận mà hỏi.


"Vừa rồi có người vu oan cho ta là bức ép con gái nhà lành!" khóe môi Vân Lạc Phong khẽ cong lên, nở nụ cười tà khí mà nói: "mà trời sinh ta lại có một cái tật xấu là không thích mang tiếng oan, cho nên ta cần phải chứng thực tội danh này mới được!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK