Diệp thành.
Cách Tần Thành không xa, lộ trình chỉ khoảng nửa ngày là tới nơi.
Lúc này đây tại Diệp thành, trong một gian phòng ưu nhã của một tửu lâu, Diệp Kỳ đang cúi đầu, sắc mặt không mấy gì đẹp, căm giận mà cắn chiếc đũa.
Ngồi đối diện với Diệp Kỳ là một nữ tử độ khoảng trên dưới hai mươi tuổi, nữ tử này diện mạo khá xinh đẹp, nhu nhu nhược nhược, rất dễ khiến cho người khác nảy sinh lòng bảo hộ.
"Kỳ Kỳ!" nữ tử kia khẽ nhấp môi mỏng, ngữ khí cũng tràn đầy vẻ nhu nhược: "muội vẫn còn tức giận với ca ca của mình sao?"
Diệp Kỳ than nhẹ một tiếng, bỏ chiếc đũa trong tay của mình xuống: "muội cũng không biết bản thân có chỗ nào làm cho huynh ấy chán ghét như vậy nữa! Từ nhỏ tới lớn, muội luôn muốn đi theo bên cạnh huynh ấy, lại chưa từng làm ra bất cứ việc gì vượt quá giới hạn, muội thật sự không hiểu, tại sao huynh ấy lại chán ghét muội như vậy?"
Biểu tình của Diệp Kỳ có chút uể oải, ngay cả một bàn thức ăn tràn ngập hương vị cũng không gợi lên được cơn thèm ăn của Diệp Kỳ.
"Nhu nhi, tỷ nói xem, muội phải làm như thế nào thì đại ca mới không chán ghét muội nữa?" Diệp Kỳ cắn cắn môi, rất tội nghiệp mà nhìn Tiết Nhu Nhi.
"Chuyện này...." Tiết Nhu Nhi vừa mới muốn nói gì đó, bỗng nhiên, ánh mắt cô ta trong lúc lơ đãng ngó ra ngoài cửa sổ, sau đó liền kinh ngạc mà nói: "kia... Kia không phải là Diệp công tử sao?"
Diệp Kỳ nháy mắt liền đứng lên khỏi chỗ ngồi của mình, khuôn mặt ủ rũ lúc đầu bây giờ bỗng nhiên tươi như hoa nở, thần sắc trên mặt đều chứa đầy ý cười.
"Đại ca về rồi?"
Dứt lời, Diệp Kỳ liền chạy nhanh ra khỏi gian phòng trong tửu lâu, tốc độ kia thật sự làm người ta phải cứng lưỡi.
____
Đại sảnh tửu lâu, Diệp Hi Mạch một bên bận rộn giới thiệu cho hai người Vân Lạc Phong biết về đặc sắc của Diệp thành, một bên thì ca ngợi tửu lâu mà họ đang ngồi hết lời.
Đúng ngay vào lúc này, một thân ảnh kiều tiếu bỗng từ trên lầu hai chạy vọt xuống, đợi tới khi đã đến trước mặt của Diệp Hi Mạch rồi thì mới ngừng lại.
"Diệp Kỳ?"
Diệp Hi Mạch hơi sửng sốt, hắn nhíu mày nhìn về phía Diệp Kỳ vừa đi trên lầu xuống, sau đó lại nhìn thấy Tiết Nhu Nhi đi đến bên cạnh Diệp Kỳ, sắc mặt Diệp Hi Mạch càng thêm khó coi.
"Tại sao các người lại ở đây?"
Ngữ khí chất vấn của Diệp Hi Mạch làm cho Diệp Kỳ ngẩn người ra: "muội đến đây dùng cơm cùng Tiết Nhu Nhi tỷ, không ngờ tới mấy người đại ca cũng đến đây, muội...."
Mắt của Diệp Kỳ đảo qua, liền thấy ngay Hỏa Hỏa đang đứng bên cạnh Diệp Hi Mạch, tức khắc liền giận sôi máu: "đại ca, huynh vẫn còn đi chung với con tiểu nha đầu này sao?"
"Diệp Kỳ, không được vô lễ!" thái độ của Diệp Hi Mạch bỗng trở nên nghiêm khắc, lạnh giọng khiển trách: "đây đều là bằng hữu của ta, tiểu nha đầu này tên là Hỏa Hỏa! Còn hai vị này là Phong muội tử và Tiêu công tử. Trong khoảng thời gian này, mấy người bọn họ sẽ ở lại Diệp trạch, nếu như muội vô lễ đối với họ, thì đừng trách sao ta không nhận người muội muội giống như muội!"
Diệp Kỳ không ngờ Diệp Hi Mạch lại vì mấy người ngoài mà khiển trách mình, tức khắc hốc mắt liền đỏ lên, đáy lòng bỗng thấy chua chát.
Nhưng so với chua chát và ủy khuất, càng nhiều hơn chính là lửa giận.
"Kỳ Kỳ!" Tiết Nhu Nhi vội vàng kéo ống tay áo của Diệp Kỳ, nhỏ giọng nhắc nhở: "Diệp công tử nếu đã quay về rồi, muội đừng chọc cho ca ca tức giận nữa!"
Nói xong lời này, Tiết Nhu Nhi liền quay sang nhìn Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, cất giọng ôn nhu.
"Phong cô nương, Tiêu công tử, Kỳ Kỳ được nuông chiều từ bé nên sinh hư, vì vậy mà có chút vô lễ, xin nhị vị đừng so đo với muội ấy!"
Đừng tưởng rằng Tiết Nhu Nhi đang nói tốt cho Diệp Kỳ, kỳ thực trong lời mời của cô ta, câu câu chữ chữ đều chỉ rõ tính tình Diệp Kỳ không tốt, bị nuông chiều nên hư hỏng.
Điểm này đừng nói là Vân Lạc Phong, ngay cả người đầu óc liền với khúc ruột như Diệp Hi Mạch cũng nghe ra được, chỉ có Diệp Kỳ là không nhìn ra được ý trên mặt chữ của Tiết Nhu Nhi.
"Nhu Nhi, tỷ không cần phải nói tốt cho muội, muội cảm thấy muội không có làm gì sai cả!"