"Trong quảng thời gian ta ở cô nhi viện, đã gặp đủ sự ấm lạnh của lòng người, nhìn rõ được nhiều mặt của cuộc sống. Vốn ta cũng một lòng hướng thiện, nhưng sau khi trải qua nhiều sóng gió thăng trầm rồi, ta mới ngộ ra được, lương thiện không có tác dụng gì cả! Thực lực mới là thứ quan trọng nhất!" tầm mắt của Vân Lạc Phong một lần nữa đặt lên người Vân Tiêu: "cho nên, sống lại một lần nữa, ta khao khát thực lực cường đại hơn bất cứ ai trên đời này! Nguyên nhân, là bởi vì ta muốn sống!"
Kiếp trước, Vân Lạc Phong cô vì muốn sống mà bỏ ra không biết bao nhiêu sức lực, nếu không phải may mắn gặp được ân sư, có lẽ cả đời của cô đã phải vùng vẫy trong bóng tối.
"Vân Tiêu! Những điều ta nói, chàng có tin không?" đáy mắt Vân Lạc Phong chợt dâng lên một tia sáng khác thường, cô nhìn vào khuôn mặt lãnh khốc của Vân Tiêu không chớp mắt.
Vân Tiêu im lặng ôm chặt lấy cả người của Vân Lạc Phong, một khắc vừa rồi Vân Tiêu rõ ràng cảm nhận được thân mình của Vân Lạc Phong chợt lạnh lẽo, làm nội tâm Vân Tiêu bất thình lình run lên.
"Chỉ cần là lời của nàng nói, ta điều tin!"
Vân Lạc Phong mỉm cười: "đó đều là chuyện của quá khứ hiện tại, ta đã có một cuộc sống mới. Ở thế giới trước kia, ta không còn người thân nào cả, duy chỉ có mình ân sư là ta không thể buông bỏ được, hơn nữa, ta vẫn còn chưa báo thù được cho cha mẹ!"
Dù Vân Lạc Phong cô biết rõ hung thủ giết cả nhà mình là ai, nhưng cô lại không có một chứng cứ nào cả, cho nên nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không thể thay cha mẹ báo thù rửa hận.
"Nơi mà nàng nói là ở đâu? Hung thủ giết cả nhà của nàng có còn sống không?" Vân Tiêu khẽ cau mày, hỏi.
"Nơi mà kiếp trước ta sinh sống có tên là Hoa Hạ! Hung thủ giết chết cha mẹ ta vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật."
Không thể báo thù cho cha mẹ, có lẽ chính là tiếc hận lớn nhất trong cuộc đời của Vân Lạc Phong cô!
Vân Tiêu im lặng mà rũ mắt xuống, trong lòng lại âm thầm hạ quyết tâm!
"Vân Tiêu, không lâu nữa chính là sinh thần* của gia gia, đợi qua sinh thần của người rồi, hai chúng ta lập tức xuất phát đến nơi khác trong Vô Hồi Chi Sâm kia!"
(*sinh thần: ngày sinh, sinh nhật)
Trong ngày đại thọ của lão gia tử, cô sẽ tặng cho ông một phần đại lễ....
Nhìn theo thân ảnh của Vân Lạc Phong đang đi về hướng hậu viện, Vân Tiêu lãnh khốc nói: "Tần Nguyên, đi tra một chút, xem có đại lục nào tên là Hoa Hạ hay không?"
"Dạ, chủ tử!"
Tần Nguyên đứng sau lưng Vân Tiêu, chắp nắm tay khom người cung kính, đáy mắt lại hiện lên một tia nghi hoặc.
Hoa Hạ?
Tại sao trước giờ hắn chưa từng nghe nói đến một nơi như thế chứ?
Nhưng cái nghi vấn này Tần Nguyên không dám hỏi ra miệng, nếu chủ tử đã hạ lệnh bảo hắn đi tra, vậy việc hắn cần làm là phải dốc toàn lực đi điều tra xem Hoa Hạ kia ở nơi nào!
"Ngoài ra...." Vân Tiêu liếc ánh mắt lãnh khốc nhìn về phía thái phó đang hôn mê bất tỉnh, lạnh giọng nói: "phế đan điền của ông ta, quăng ra ngoài! Sau này nếu ông ta còn dám bước chân vào Vân gia nửa bước, thì đánh gẫy chân của ông ta!"
Ngoại trừ ở trước mặt của Vân Lạc Phong, thì đối với bất cứ ai, Vân Tiêu đều trưng ra bộ mặt lãnh khốc vô tình. Chính vì thế mà người đời mới gọi hắn là Quỷ đế!
"Tuân lệnh!"
Tần Nguyên cho thái phó một ánh mắt đồng tình, gia hỏa này nhận ai làm đồ đệ không nhận, lại nhận phải một kẻ không biết trời cao đất dày như lục công chúa kia, cho nên, hiện giờ mới bị cô ta liên lụy thành như thế này đây.
Ai bảo bọn họ hôm qua chọc chủ tử nhà mình còn chưa đủ, hôm nay còn tìm tới cửa, chủ tử không hạ lệnh giết ông ta đã là phá lệ khai ân rồi.
"Tần Nguyên!" Vân Tiêu hơi dừng một chút, rồi lại hạ thêm một mệnh lệnh khác: "những chuyện đã xảy ra trong hôm nay, toàn bộ đều truyền ra ngoài đi, khoa trương một chút!"
Mệnh lệnh vừa hạ xong, Vân Tiêu không nói thêm lời dư thừa nào nữa, thân ảnh lãnh khốc nhanh chóng biến mất trong nắng sớm ban mai.