Diệp Thiên cảm giác mình còn oan hơn Đậu Nga, làm sao ông có thể biết hồ tổ tông này không biết sự thật của mọi việc? Nếu không phải hồ tổ tông đột nhiên mất tích, người Diệp gia cũng không có tư cách bước vào sau núi.
Ông càng không thể đi gặp Hỏa Hỏa.
“Chủ nhân.” Đôi tay Hỏa Hỏa chống nạnh, đôi mắt to trợn lên, giận dữ nhìn Diệp Thiên: “Mọi chuyện ở đây giao cho lão già này giải quyết tốt hậu quả, ta ngược lại muốn nhìn xem hắn có dám bao che con của hắn hay không?”
Khóe miệng Diệp Thiên khẽ co rút, bất đắc dĩ thở dài, ông quay đầu nhìn Diệp Cảnh Huyền đang quay cuồng trong hỏa diễm: “Chuyện này là do ngươi tự làm tự chịu, vi phụ cũng không thể nào cứu ngươi được.”
Ánh mắt của Diệp Cảnh Huyền đã từ sợ hãi lúc ban đầu biến thành tuyệt vọng, một khuôn mặt vặn vẹo cũng trở nên trắng bệch không huyết sắc.
Xong rồi!
Lúc này, hắn khẳng định là xong rồi!
Diệp Thiên thống khổ nhắm đôi mắt lại, thật lâu sau, ông mới mở to mắt ra, thần sắc khôi phục vân đạm phong kinh như dĩ vãng.
“Thật ra, nói cho cùng, là người làm phụ thân như ta không dạy ngươi thật tốt, thế cho nên ngươi chỉ vì một chút quyền thế muốn mưu hại thân huynh đệ của mình, nếu đây là trách nhiệm của ta, ta cũng sẽ phụ trách.”
Ông chậm rãi đi đến chỗ Diệp Cảnh Huyền: “Chờ chuyện này qua đi, ta sẽ rời khỏi Diệp gia.”
Ngay cả nhi tử cũng không thể dạy dỗ thật tốt, đã không có tư cách đảm nhiệm vị trí gia chủ Diệp gia này!
Sau khi ông đi đến trước mặt Diệp Cảnh Huyền, ông dừng bước, chậm rãi nâng tay lên: “Huyền nhi, ngươi yên tâm, phụ thân sẽ không để ngươi chết quá thống khổ.”
Nói đến cùng, Diệp Cảnh Huyền cũng vẫn là nhi tử của ông.
Mặc dù trong lòng ông đối với nó vô cùng thất vọng, cũng không đành lòng để nó phải chịu thống khổ quá lớn.
Có lẽ đối với nó mà nói tử vong là giải thoát tốt nhất.
Diệp Cảnh Huyền trừng lớn đôi mắt, trơ mắt nhìn bóng dáng Diệp Thiên gần trong gang tấc, rồi sau đó, một chưởng phong sắc bén đánh sâu vào thân thể của hắn, xuyên thấu vào trái tim.
Phụt!
Một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt của Diệp Cảnh Huyền tái nhợt vạn phần, trong mắt của hắn tràn đầy không cam lòng và oán hận, thân thể thẳng tắp ngã xuống…
Diệp Thiên quay lưng, không nhìn thi thể Diệp Cảnh Huyền, lạnh giọng phân phó: “Người đâu, ném hắn vào bãi tha ma!”
Người mưu hại thân huynh đệ, không có tư cách nhập vào phần mộ tổ tiên.
Bãi tha ma mới là chỗ tốt nhất cho hắn!
Diệp Thiên phất áo bào, một tay để sau lưng, bước nhanh rời đi, thần sắc của ông khó tránh khỏi có hơi đau xót, chỉ có thời gian mới có thể bình phục.
Chuyện kế tế tiếp cũng không cần Vân Lạc Phong ra mặt, cho dù là là thanh mai trúc mã của Đồng Quý Phi hay là mẫu tử Thục phi đều sẽ có Hoàng Đế tới trừng trị…
Hơn nữa tiểu cô nương bị Thục phi uy hiếp kia, thật ra Hoàng Đế cũng không khó xử nàng, chẳng những không trị tội còn giúp nàng cứu phụ mẫu ra.
Ngược lại những người nhà Thục phi, tất cả đều bị bắt vào tù.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Thiên Vân Quốc đều ở bên trong gió lốc, những người ở trung tâm của gió lốc đều cố gắng toàn lực muốn phủ quyết quan hệ với Thục phi nương nương, sợ sẽ sẽ bị liên lụy.
Nhân tình ấm lạnh vào những lúc này đều thể hiện ra rõ ràng nhất…
Diệp gia.
Bên trong tổ trạch, chúng trưởng lão tề tụ trong nhà chính, biểu tình nghiêm túc.
“Gia chủ, nhị thiếu gia thật sự đã làm ra sai lầm quá lớn, chết chưa hết tội nhưng Diệp Thiên Vấn lại vô tội, ta cảm thấy hay là trước tiên chúng ta thả hắn ra! Để hắn tiếp nhận vị trí của Nhị thiếu gia.”
Dù cho ngày đó có người nhìn thấy tình cảnh khi Vân Tiêu nổi bão nhưng vẫn cảm thấy cho dù hắn lợi hại cũng không có cách nào chống lại Diệp gia như cũ! Diệp gia có Diệp Thiên chấp chưởng, cần gì sợ hãi một tên mao đầu tiểu tử?