Các quốc gia thi đấu ba loại, thứ nhất là y thuật, thứ hai là chiến đấu, còn lại thứ ba là thuần thú.
Trong mấy môn này, hai môn đầu có nhiều người đăng ký nhất nên đứng đầu, còn thuần thú đứng cuối vì không có bao nhiêu người tham gia.
Nguyên nhân là vì, linh thú trong đại lục Vô Hồi đều cực kỳ cao ngạo, sẽ không dễ dàng thuần phục loài người, muốn thuần phục bọn họ, quả thực còn khó hơn lên trời.
Cho nên, người có thể có linh thú đại lục đã thiếu càng thêm thiếu, nếu như không thể thuần phục những linh thú cao ngạo kia thì không có khả năng thành lập khế ước với bọn chúng, càng không thể ra mệnh lệnh cho bọn chúng chiến đấu.
Đầu ngón tay Vân Lạc Phong khẽ vuốt chén trà bên cạnh, bên môi cong lên độ cong lười biếng: “Ba môn tỷ thí này, muội đều cảm thấy hứng thú.”
Ngụ ý, nàng sẽ báo danh cả ba môn.
Diệp Hi Mạch ngẩn ra một chút, chần chừ nói: “Tuy rằng tỷ thí không có quy định không thể báo danh nhiều môn, nhưng mà tự xưa đến giờ cũng chưa từng có người nào báo danh đồng thời hai môn, muội xác định ngươi có thể gánh nổi cả ba chứ?”
Đối với khả năng y thuật với chiến đấu của Vân Lạc Phong, Diệp Hi Mạch rất tin tưởng, nhưng môn thuần thú cuối cùng, không phải đơn giản như thế ……
“Muội thà không làm, còn nếu đã làm thì nhất định phải làm điều tốt nhất.”
Vân Lạc Phong chậm rãi đứng lên, con ngươi màu đen giống như ngôi sao trên bầu trời đêm, tỏa ra ánh sáng diệu kỳ xinh đẹp.
Nàng chưa bao giờ chịu làm một người bình thường.
Trừ phi không làm gì, nếu làm, nhất định phải khiến người đời ngạc nhiên!
Diệp Hi Mạch bất đắc dĩ cười cười: “Đệ muội, muội đã quyết định thì nhất định ca ca sẽ ủng hộ, chỉ là môn thuần thú này có tính nguy hiểm cao, muội vẫn nên cẩn thận.”
Vân Lạc Phong cong môi cười, giọng nói lười biếng vang lên: “Muội mệt rồi.”
Diệp Hi Mạch cười khổ lắc lắc đầu: “Ta đây không quấy rầy muội nữa, muội nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai ta lại đến tìm muội.”
Nói xong lời này, ánh mắt hắn phức tạp nhìn Vân Lạc Phong, xoay người đi về phía cửa.
Bất kể lúc nào, đệ muội này cũng có thể mang đến kinh sợ cực lớn cho hắn.
Cho dù là thiên tài của ba đế quốc đứng đầu kia cũng chưa từng suy xét đến việc báo danh đồng thời cả ba môn……
……
Hôm sau, bình minh.
Từ sáng sớm, các thành viên của quân đoàn đã ở trong sân vận động xương cốt, Lâm Nhược Bạch cùng Diệp Hi Mạch thì chờ Vân Lạc Phong ở cửa.
Không tới một lát, cửa đóng chặt cũng dần dần được mở ra, lúc trông thấy thiếu nữ bạch y xuất hiện ở cửa thì mọi người đều tới đón.
“Đều tới cả rồi?” Thiếu nữ duỗi eo lười, nhướng mày nhìn mọi người trong viện, cong môi, “Nếu như vậy, chúng ta liền tới cửa trạm dịch báo danh thôi, những người khác đều lựa chọn chiến đấu, Chung Linh Nhi, ngươi báo danh tỷ thí hai môn, một là chiến đấu, còn lại là y thuật.”
Mấy năm gần đây, Vân Lạc Phong cũng truyền lại cho Chung Linh Nhi một ít y thuật, hơn nữa nàng ta cũng tự học, dù cho hiện giờ y thuật của nàng không thể so sánh với đại sư, nhưng giữa những người trẻ tuổi thì vẫn có hy vọng thắng lợi.
“Vâng.”
Chung Linh Nhi cung kính đáp.
“Chúng ta đi thôi.”
Dứt lời, Vân Lạc Phong dẫn đầu đi ra ngoài.
Những người còn lại vội vàng đuổi theo, cũng không nói gì cả.
Trớ trêu thay, bước chân của Vân Lạc Phong đặt tại thềm cửa viện thì một nhóm người mang theo theo huy hiệu Lam Tường quốc trùng trùng điệp điệp đi tới.