Ở trong mắt mọi người, thích khách tiến đến hành thích trở thành người có oan tình, ngược lại, Vân Lạc Phong và Vân Tiêu thiếu chút nữa bị người ám sát, nhưng lại trở thành một ác nhân tội ác tày trời!
Nói không chừng, bọn họ là giết hại hết cả nhà đối phương, đối phương mới đến tìm bọn họ báo thù rửa hận! Bằng không, sao có thể vô duyên vô cớ hành thích người khác?
“Nương, người cũng biết người mà con bội phục nhất chính là ai không?” Vân Lạc Phong khẽ nhướng mày, nhìn Quân Phượng Linh.
Quân Phượng Linh cười một tiếng: “Người con bội phục là ai?”
“Bội phục…… người có ý nghĩ kỳ lạ này” Khóe môi Vân Lạc Phong gợi lên đường cong tà khí: “Bọn họ ngay cả thân phận đối phương cũng không biết, liền ảo tưởng ra ta giết cả nhà họ, cậy phẩn mộ tổ tiên của họ, lại ảo tưởng ra thích khách này sinh hận, ngàn dặm xa xôi tới đuổi giết ta! Bọn họ sao biết thích khách là từ rất nôi xa mà đến? Mà không phải vẫn luôn ở tại Diệp gia?”
Chúng trưởng lão đều phẫn nộ rồi, nếu không phải sợ hãi Hoàng Đế ưu ái Vân Lạc Phong, bọn họ đã sớm xông lên đi trói nha đầu này lại hung hăng giáo huấn một trận.
“Đại tẩu!” Sắc mặt Diệp Cảnh Huyền trầm xuống, “Ta cảm thấy hẳn là khiến cho Vân Lạc Phong xin lỗi thích khách! Khẳng định là nàng sai! Nếu không, vì sao thích khách không ám sát người khác, cố tình muốn sát nàng?”
“Ngươi…… Vô sỉ!”
Một bên Diệp Kỳ sớm đã bị lời nói của Diệp Cảnh Huyền làm cho kinh ngạc đến ngây người, thật vất vả mới nghẹn ra mấy chữ này, gương mặt xinh đẹp nghẹn đến mức đỏ bừng, căm giận trừng mắt Diệp Cảnh Huyền.
Diệp Cảnh Huyền không kiên nhẫn, sắc bén liếc mắt nàng một cái: “Ta nói chuyện vối đại tẩu, ai cho phép ngươi ngắt lời? Lập tức cút cho ta!”
Oanh!
Một luồng lực lượng mạnh mẽ vọt ra, thẳng tắp bay vào ngực.
Diệp Kỳ xì một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, bước chân lui về phía sau vài bước, được Diệp Hi Mạch ở phía sau đỡ lấy.
“Ngươi đừng nói chuyện,” Diệp Hi Mạch khẽ nhíu mày, “Chuyện này chúng ta sẽ đến xử lý, thực lực ngươi có chênh lệch, chớ chọc lửa vào thân.”
Diệp Kỳ ngẩn ra, rũ mắt xuống, ánh mắt không cam lòng.
Nàng biết Diệp Hi Mạch là vì muốn tốt cho nàng, nhưng nàng thực không cam lòng! Nếu thực lực đủ nàng đủ mạnh, liền sẽ không bị động như thế ……
Quân Phượng Linh nhìn thấy Diệp Kỳ bị thương, sắc mặt thật không tốt, trầm giọng nói: “Diệp Cảnh Huyền, Kỳ Kỳ nói không sai, ngươi chính là một người vô sỉ, để cho Phong nhi xin lỗi ngươi, mơ tưởng!”
“Ha hả!” Diệp Cảnh Huyền âm trầm cười, “Sao có thể không trách đượ ta! Nữ nhân Vân Lạc Phong này tàn nhẫn độc ác, Diệp gia ta tuyệt đối không thể lưu giữ nàng! Người tới, lấy giấy bút cho ta, ta muốn thay thế Vân Tiêu hưu nữ nhân này!”
“Ta xem ai dám!”
Quân Phượng Linh gầm lên một tiếng, động thân che ở trước mặt Vân Lạc Phong, vẻ mặt nàng rất là khí phách, tư thế oai hùng hiên ngang.
Diệp Cảnh Huyền châm chọc dương môi.
Hắn vừa định mở miệng nói chuyện, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng khiếp sợ tiếng kêu.
“Nhị thiếu gia, cẩn thận!”
Cẩn thận?
Cẩn thận cái gì?
Trong lúc Diệp Cảnh Huyền không rõ nguyên do nhìn xung quanh mọi nơi, bỗng nhiên phát hiện phía trên ánh trăng bị bao phủ, một bóng mờ từ đầu xuống dưới, làm hắn nhịn không được ngẩng đầu lên……
Rồi sau đó, trong mắt hắn hiện ra hoảng sợ, thình lình bạo một câu thô tục: “Con mẹ nó, ai ở không trung loạn vứt rác rưởi?”
Oanh!
Một ngọn núi rơi xuống trước ánh mắt hoảng sợ của nam nhân, trực tiếp bao trùm ở thân thể hắn, dẫn tới toàn bộ mặt đất đều run rẩy một chút.