Chỉ là mấy năm này, bà vẫn luôn được nuôi dưỡng bên ngoài, bất luận làm cái gì cũng sẽ không bị ai phát hiện!
Mà Lâm Duyệt cho rằng mình làm không chê vào đâu được, chẳng nghĩ tới đã rất nhiều chuyện bán đứng nàng ……
“Vân Tiêu, chúng ta mặc kệ những người này,” Vân Lạc Phong chậm rãi đứng lên, nụ cười tà khí treo ở khóe môi, nàng cất bước đi đến bên người Vân Tiêu, thở ra hơi thở mang theo ái muội, “Tiêu Ngọc Thanh không dậy nổi sóng gió gì, hiện giờ, chúng ta vẫn nên thực hiện hứa hẹn trước kia, như thế nào?”
Nàng tươi cười như hoa, môi mỏng phả ra hơi thở mang theo hương vị mê người.
Ánh mắt Vân Tiêu không tự chủ được dừng ở trên người nàng, dường như tầm mắt có thể xuyên thấu qua lớp lụa mỏng trên người thiếu nữ, trông thấy da thịt trắng như tuyết như ẩn như hiện ……
“Được.”
Vân Tiêu rất thành thật, mục đích hắn tới Tiêu gia chính là vì cởi y phục của thiếu nữ này.
Hiện tại tới thời điểm mấu chốt rồi, sao hắn có thể lâm trận lùi bước?
“Đến đây đi.”
Vân Lạc Phong cong môi, hơi nheo mắt, miệng cười tuyệt mỹ giống như bông hoa xinh đẹp màu tím tà mị mê hoặc mà nguy hiểm, nhưng lại khiến người ta không nhịn được muốn đi tới tiếp cận nàng.
“Hay là, ngươi có nghĩ để ta giúp ngươi cởi ra trước không?”
Đang nói lời này, tay thiếu nữ đã đặt phía trên vạt áo nam nhân, ngón tay thon dài xuyên qua vạt áo rộng mở rồi luồn vào, nhẹ vỗ về khuôn ngực rắn chắc của nam nhân.
Xoạt!
Bỗng nhiên, tay nàng vén lên, áo trên của nam nhân bị nàng quăng ra ngoài, ngay tức khắc, tám khối cơ bụng dưới khuôn ngực mạnh mẽ kia nhanh chóng xuất hiện trong mắt thiếu nữ……
Nam nhân này chẳng những diện mạo anh khí tuấn mỹ, dáng người cũng cực kỳ hoàn mỹ! Cơ bụng xinh đẹp như thế khiến bất luận kẻ nào nhìn thấy đều sẽ không khống chế được mà xúc động.
Lúc tay Vân Lạc Phong từ trên ngực nam nhân chậm rãi vuốt ve xuống, nam nhân giơ tay nắm chặt lấy tay nàng, đè cơ thể nàng ở trên vách tường.
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nheo mắt, dung nhan tuyệt mỹ hiện lên một nụ cười sâu: “Vân Tiêu, lúc ban đầu ngươi chính là một tờ giấy trắng, mà ta, hứng thú lớn nhất chính là vẽ một vết bẩn lên trên tờ giấy ấy, để chứng minh ngươi là của ta, trên đời này người có thể dạy dỗ ngươi cũng chỉ có ta.”
Môi mỏng của Vân Tiêu mấp máy, mắt đen từ xương quai xanh của Vân Lạc Phong dần dần dời xuống phía dưới, tay hắn nhẹ nhàng chậm chạp rút tấm lụa mỏng trên người thiếu nữ……
Nam nhân nhìn thân thể thiếu nữ ở trước mặt không sót gì, nàng lại không hề ngượng ngùng giơ tay ôm lấy cổ nam nhân, đôi môi cười tà chuyển tới bên tai hắn, thấp giọng cười nói: “Muốn nhìn thì bây giờ ta để ngươi nhìn.”
Hô hấp nóng bỏng truyền vào trong tai nam nhân, mang theo hơi thở ái muội làm đầu óc nam nhân mất đi lý trí trong nháy mắt, đùng một tiếng tràn ngập nhiệt huyết, bàn tay to gắt gao đè thiếu nữ lại, cúi người hôn lên đội môi xinh đẹp kia ……
Nụ hôn này mang theo hơi thở bá đạo của nam nhân, khắc trên môi thiếu nữ thật lâu không tiêu tan.
“Phong nhi……”
Hắn thấp giọng gọi, giọng nói trầm ổn giống như một viên đá ma sát, làm lòng người khó nhịn.
“Hả?”
Thiếu nữ khẽ lên tiếng, nhướng nhướng mày, mắt đen mang ý cười vẫn nhìn nam nhân lãnh khốc trước mặt.
“Ta muốn nàng.”
Lúc này, Vân Tiêu không chỉ có thành thật trong miệng mà ngay cả thân thể cũng rất thành thật, biểu hiện phản ứng trong lòng ra toàn bộ.
“Vân Tiêu, kỹ thuật hôn của ngươi tiến bộ rồi.”