_____
Hỏa Hỏa chợt đứng thẳng người lên, thân Hỏa Hồ Ly bỗng nhiên xuất hiện một vòng lửa xoay quanh từ đầu đến đuôi, lát sau, một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác liền xuất hiện ngay vị trí của Hỏa Hồ Ly.
Nghe mấy lời tường thuật quá khứ của Hỏa Hỏa, Tiểu Mạch đột nhiên không còn muốn cãi nhau với cô bé nữa, đáy mắt Tiểu Mạch lúc này hơi có chút đồng tình đối với Hỏa Hỏa: "Hỏa Hỏa, sau này ngươi đi theo chủ nhân, chủ nhân nhất định sẽ không để cho bất cứ ai khi dễ ngươi nữa đâu!"
Trong lòng Hỏa Hỏa chợt thấy cảm động, mỉm cười lại với Tiểu Mạch mà đáp: "đa tạ!"
Vân Lạc Phong cũng mỉm cười, đối với cô mà nói, thủ hạ của mình có thể vui vẻ hòa thuận với nhau, tự nhiên là không còn gì tốt hơn!
"Hạt giống lúc trước bây giờ đã trưởng thành lớn đến thế này rồi sao?" Vân Lạc Phong chợt đảo mắt qua dược điền, liền kinh ngạc phát hiện ra hạt giống lúc trước sau khi nẩy mầm, bây giờ đã lớn rất nhanh.
Hiện tại đã không thể gọi nó là hạt giống nữa rồi, tuy là nó chưa cao lớn lắm, nhưng nhìn nó rất chắc khỏe tươi tốt.
Để nuôi nó lớn được nhường này, thật sự đã tiêu tốn không ít dược liệu của Vân Lạc Phong. Đừng nói là số dược liệu mà Vân Tiêu tặng cho cô làm sính lễ, ngay cả dược liệu của tộc chuột dâng lên cũng suýt chút nữa là cạn kiệt.
Xem ra cô cần phải nhanh chóng nghĩ cách kiếm thêm nhiều dược liệu dự phòng mới được. Nếu không, đừng nói là cái cây nhỏ kia, sợ là cả tộc chuột cô cũng nuôi không nổi.
Ngay lúc mà Vân Lạc Phong đang suy tư, cây nhỏ trong dược điền bỗng nổi lên một trận cuồng phong, trận gió kia nhắm thẳng về hướng của Hỏa Hỏa...
Hỏa Hỏa vốn còn đang cảm thấy kinh ngạc và khó hiểu đối với chuyện Vân Lạc Phong coi trọng cái cây nhỏ kia như thế, thì bỗng nhiên cây nhỏ lại phát ra một cổ lực lượng hút về phía Hỏa Hỏa, tức thì, Hỏa Hỏa cảm giác như có vô số bàn tay đang túm lấy mình kéo về phía cái cây nhỏ kia.
"Chủ nhân, cứu mạng!"
Hỏa Hỏa hoảng hồn hét lên, vội vàng kéo lấy cánh tay Vân Lạc Phong, dưới cuồng phong mãnh liệt, váy áo đỏ rực như lửa của Hỏa Hỏa bị thổi bay lên, lộ ra hai cái đùi trắng trẻo mịn màng.
Vân Lạc Phong gắt gao giữ chặt lấy cánh tay của Hỏa Hỏa, một tia sáng nghiêm nghị tà khí từ đáy mắt cô chợt lóe lên, lạnh giọng quát lớn: "ta tốn nhiều dược liệu như vậy để nuôi ngươi còn chưa đủ hay sao? Bây giờ ngươi còn muốn ăn luôn cả Hỏa Hỏa? Nếu ngươi còn không dừng lại, xem ta có lấy lửa đốt trụi ngươi hay không?"
Quả nhiên, sau khi nghe thấy lời này, cuồng phong liền lặng xuống, cây nhỏ ở dược điền không ngừng run lắc lá của mình, như muốn thúc giục Vân Lạc Phong mau mau cho nó đồ ăn.
Hỏa Hỏa bị dọa sợ khóc òa lên: "chủ nhân, nó là cây hay là quái vậy gì thế? Tại sao nó lại muốn ăn muội?"
Trước giờ cô bé từng thấy linh thú ăn cây, chứ chưa từng thấy cái cây nào có thể ăn linh thú! Huống chi là một cái cây dùng dược liệu làm thức ăn!
Nó rốt cuộc là quái vật gì vậy a~?
"Không có việc gì đâu! Nó không phải muốn ăn muội, mà nó chỉ muốn ăn linh khí và sinh cơ* trên người muội thôi!" Vân Lạc Phong vỗ vỗ bả vai Hỏa Hỏa, trấn an cô bé.
(*sinh cơ: năng lượng sống, sinh khí)
Nhưng chẳng thà Vân Lạc Phong không trấn an còn đỡ, lời trấn an này vừa nói xong, lại dọa cho Hỏa Hỏa sợ đến mặt mày trắng bệch luôn.
"Cái này thì khác nhau chỗ nào chứ? Linh khí không có, muội chẳng phải sẽ thành phế hồ ly sao? Sinh cơ mất hết rồi, vậy có khác gì mà ngỏm củ tỏi?"
Hỏa Hỏa tuy rằng đã sống hơn ngàn năm, nhưng cô bé tiếp xúc với nhân loại không nhiều, cho nên tính tình khó trách có một chút trẻ con.
Hỏa Hỏa ủy khuất níu chặt lấy cánh tay Vân Lạc Phong, cả người trốn ra sau lưng chủ nhân nhà mình.
"Tiểu Mạch, ngươi đem mấy cây dược liệu cuối cùng trồng xuống dược điền đi, đợi ngày mai ta sẽ nghĩ cách kiếm thêm nhiều dược liệu để dự trữ!"
Vân Lạc Phong cảm thấy áp lực của mình lúc này khá lớn.
Chẳng những phải nuôi một tộc chuột số lượng khổng lồ, còn phải nuôi một cái cây nhỏ ăn dược liệu còn nhiều hơn cả một tộc chuột. Cũng may là cái cây nhỏ này sau khi ăn xong thì sẽ nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng, cho nên cũng xem như là đủ thời gian cho cô tìm thêm dược liệu.
Cây nhỏ dường như là nghe hiểu lời Vân Lạc Phong nói, lá cây không ngừng run lắc tạo ra âm thanh xào xạc nghe rất vui tai, giống như là một chú chó nhỏ đang vẫy vẫy đuôi vui mừng vì sắp có đồ ăn.
"Chủ nhân, tỷ với muội mau mau đi ra ngoài đi!" Hỏa Hỏa nhìn về phía cây nhỏ tràn đầy cảnh giác, gắt gao kéo lấy cánh tay Vân Lạc Phong: "muội không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nữa đâu!"