Hạ Văn có chút xấu hổ: “Không, không phải, ta sẽ nạp ngươi làm thiếp.”
“Thiếp?” Lâm Nhược Bạch cười nhạo một tiếng: “Cho dù ngươi tính cưới cô nãi nãi ta làm vợ đều không có tư cách, dựa vào cái gì lấy ta làm thiếp? Trên đời này người nào dám nói loại lời nói này đều chết hết!”
Xác thật, thân phận Lâm Nhược Bạch so với ai khác đều tôn quý hơn.
Phụ thân nàng là chủ của Linh thần sơn, Vân Lạc Phong là sư phụ của nàng ……
Còn có người dám nói muốn nạp nàng làm thiếp?
Đáng tiếc, bọn người Hạ Văn không biết thân phận Lâm Nhược Bạch, sau khi nghe tới lời nói nàng đều là ngẩn ra.
“Ngươi chỉ là một nha hoàn, trừ bỏ làm thiếp còn có thể làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn làm chính thê?” Hạc công tử châm chọc cười, lại lần nữa tới gần Lâm Nhược Bạch, “Làm người đừng quá có lòng tham, lòng tham không có kết cục gì tốt! Hiện tại ngươi hầu hạ bản công tử cho thật tốt, có lẽ bản công tử sẽ tha thứ cho sai lầm ngươi phạm phải vừa rồi.”
Ngửi được trên người nam nhân tản mát hơi thở bỉ ổi, Lâm Nhược Bạch chán ghét nhíu nhíu mày: “Ngươi lại tiến lên một bước, ta liền phế đi chân của ngươi!”
“Hiện tại ta tiến lên một bước, ngươi có thể làm khó dễ được ta?”
Bước chân của Hạc công tử tiến về phía trước vượt gần một bước, khinh miệt nói.
Hắn ỷ vào thiên phú chính mình không tồi, tuổi trẻ như thế đã đột phá tới rồi Cao Linh Giả cao cấp, cho nên, căn bản không có để tiểu nha đầu Lâm Nhược Bạch này vào mắt.
Trong mắt Lâm Nhược Bạch hiện lên lạnh lẽo, chủy thủ trong tay đánh ra ngoài, phụt một tiếng cắt qua động mạch của Hạc công tử.
“A!”
Hạc công tử hét lên một tiếng, dung nhan đều vặn vẹo lên, phẫn nộ quát: “Người đâu, bắt nha đầu thúi này lại cho ta!”
“Ta đã sớm nói qua, ngươi tiến lên một bước, ta liền phế đi ngươi!” Đôi tay Lâm Nhược Bạch chống nạnh, vênh váo hung hăng, hiển nhiên là dáng vẻ điêu ngoa tùy hứng.
Động tĩnh bên này rốt cuộc quấy nhiễu người bên trong Diệp gia, không tới một lát, đoàn người bước nhanh từ trong viện đi ra.
“Phát sinh chuyện gì?”
Quân Phượng Linh một thân hồng y, tư thế oai hùng hiên ngang, nàng thờ ơ đảo qua mọi người ở đây, lạnh giọng hỏi.
“Thiếu phu nhân” Hạc công tử gắt gao cắn răng, bàn tay che lại chân đang đổ máu không ngừng, nói: “Nữ nhân này là gian tế của nước khác, lẫn vào Hạ gia muốn ám toán phu nhân, lúc vừa rồi ta vô ý phát hiện mục đích của nàng, cố ý làm bộ tiến lên đùa giỡn nàng, quả nhiên nàng không nín được bại lộ thân phận!”
Nghe loại lời nói trắng thay đen như thế, nhóm quần chúng vây xem bất giác trợn tròn mắt.
Nhưng bọn họ lại tìm không ra bất kì tật xấu gì, rốt cuộc không có chứng cứ nói rõ Hạc công tử là đang nói dối……
Sắc mặt Hạ Văn bất giác cũng biến đổi, bởi vì lời của Hạc công tử này, đã đầy Hạ gia xuống nước.
“Nương!”
Lúc này, một âm thanh lười biếng từ sau đám người truyền đến: “Người làm sao lại chạy ra? Ở đây nhiều người, cẩn thận tổn thương đến hài tử, chuyện khác giao cho con tới xử lý là đủ rồi.”
Sau khi nói xong, đám người tránh ra một con đường, lập tức, thiếu nữ bạch y như tuyết từ đám người sau chậm rãi mà đến.
Từ nghe thấy âm thanh của Vân Lạc Phong, Lâm Nhược Bạch liền ngây ngẩn cả người, nửa ngày sau, nàng mới dần dần ngẩng đầu nhìn thiếu nữ nghênh bước mà đến, chậm rãi, một đôi mắt to sáng ngời hiện ra nước mắt……
“Tiểu Bạch?” Bước chân của Vân Lạc Phong ngừng một chút, kinh ngạc nhìn phía bóng dáng quen thuộc trước mắt: “Ngươi làm sao lại ở chỗ này?”